Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6psfUihnDl

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi đóng cửa , lập tức xin lỗi và nhận lỗi, thái độ cực kỳ tốt: “Chuyện tối qua em xin lỗi vô cùng, em thật sự không cố ý, những lời em nói anh đừng bận tâm.”
Bùi ngồi trên sofa, điệu lười nhác: “Em đã nói gì?”
Anh tôi nhắc sao?
“Thì… em nói là em anh là giả thôi.”
“Còn việc c.ắ.n dấu dâu tây lên cổ anh là giả luôn à?”
Tôi đ.ấ.m chính mình lúc một cái.
“… Em nói bậy thôi.”
“Ngực nhỏ là giả nốt?”
Ánh mắt anh lướt qua n.g.ự.c tôi nhẹ không.
M nó!
“… Là thật!” Ngực tôi nhỏ thì sao chứ?!
Anh cười lớn: “Việc anh em giống việc n.g.ự.c em nhỏ vậy, đều là sự thật.”
nói trầm thấp anh tiếng nổ lớn trong tôi. Tôi hoàn toàn sững sờ, tim đập nhanh hơn vì câu nói anh, dán chặt mắt vào khuôn mặt anh xem anh đang đùa không.
Anh nói anh tôi…
Bùi khẽ hừ một tiếng cười: “Anh thể hiện đủ rõ ràng rồi đấy chứ, chỉ em là không nhận thôi.”
“Hả?”
“ thử một lần không?”
“Thử cái gì cơ?”
Anh hơi hếch cằm: “ đây.”
Tôi chậm rãi bước đến.
Bùi kéo tôi đến trước mặt: “ một cái đi.”
“ cho không?” Anh siết nhẹ bàn tay tôi. “ rồi là yêu nhau đấy.”
Tôi chỉ mặt nóng bừng, óc quay cuồng, không từ chối nhưng không đồng ý.
Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm đầy mạnh mẽ anh, mãi lâu sau tôi mới thốt được một câu: “Tôi đã anh ôm .”
“Ai? Anh ôm ai cơ?”
“Là lần anh đi họp lớp ,” Tôi thực sự không nhớ , nhưng không nói khó chịu trong , ngay cả nói nhuốm vài phần ấm ức, “Tôi anh ôm hồi cấp ba anh ở cửa khách sạn.”
Bùi lộ vẻ hiểu : “Khoảng thời gian trước em giận dỗi anh là vì chuyện này à?”
Anh giải : “Giày cao gót, trẹo chân nên anh đỡ một chút thôi. Còn một điều nữa, không ông.”
Tôi sốc nặng.
“Em biết tại sao trở thành anh không?”
Tôi lắc .
“Còn không vì em chọc tức anh sao. Nhớ hồi cấp ba không, chính em nói em anh, ngày hôm anh chờ em tự mình nói với anh, kết quả chờ được bức thư tình em gửi cho em khối dưới.”
Tôi cố gắng nhớ , quả thật chuyện này, nhưng hoàn toàn không anh nói.
“Em thề, em không hề yêu sớm, thư tình không em viết. Là cùng bàn em thầm em , tìm em diễn tập trong giờ giải lao, ai ngờ anh nghe . Anh là không biết em tên gì không?”
“Anh cần nhớ tên cậu ta không?” Bùi đầy kiêu ngạo.
Thảo nào anh hiểu lầm, vì em tên là Trương Bùi .
“Vậy nên anh tìm chỉ là để chọc tức em?”
“Ừm.”
“Vậy còn những trước anh?”
“Anh lấy đâu những ? Nghe đồn đại lung tung mà em không hỏi anh một tiếng à?” Bùi sắp tôi làm cho tức c.h.ế.t.
rồi, Bùi và tôi không học cùng đại học, những chuyện tôi biết về các anh đều là nghe người khác kể, anh không phủ nhận nên tôi đã tin là thật.
Anh vẻ hơi mất kiên nhẫn: “Còn gì hỏi nữa không?”
“Hết rồi.” Tâm trạng tôi trở nên cực kỳ tốt.
“Anh đợi em phát điên lên rồi.” Nói xong, Bùi ôm lấy eo tôi, kéo tôi vào .
Tôi không phòng mà ngã ngồi vào anh, hoàn toàn ngơ ngác.
Anh nhìn tôi vài giây, yết hầu khẽ nuốt xuống, một tay đặt sau gáy tôi, ấn xuống buộc tôi ngửa lên.
Nụ ập xuống, mang tính chiếm hữu và đầy tấn công.
Nhiệt độ trên mặt tôi tăng vọt, tôi hơi thở không thông.
Một lát sau, Bùi kéo một chút, đưa tay chạm vào khóe môi tôi: “Cảm giác giống lúc em say rượu anh không?”
Tôi không trả lời anh, óc trống rỗng ngắt kết nối.