Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1BEIl5JaQ9

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

“À, qua em hơi mệt.” Tôi trả lời qua loa, lén lút quan sát vẻ anh ấy, trông rất bình thường.

Xem Lâm Bùi Chu không nói chuyện qua với anh ấy. Tôi thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

gái Lâm Bùi Chu ngồi đối diện tôi. Không ảo giác không, nhưng cô ấy hình tôi mấy lần. Chẳng lẽ phát hiện điều ?

Cảm giác có gai đ.â.m sau lưng.

Tôi rụt rè, cố gắng giảm đa sự hiện diện của mình, tập trung xiên thịt trước .

Ngửi mùi thịt thơm, bụng tôi kêu réo. Tôi lật cánh gà , lửa bén nổ tanh tách, b.ắ.n vào mu bàn tay, tôi khẽ kêu .

Chưa kịp xem tình hình , tay tôi bị Lâm Danh nắm lấy: “Em không chứ? Có đau không?”

Anh ấy dùng nước rửa tay tôi.

“Không đâu ạ.” Tôi rụt tay một cách không tự nhiên.

“Em lùi xa một chút. Muốn ăn anh .” Lâm Danh ôn tồn nói.

“Vâng…”

Một bóng đổ xuống. Lâm Bùi Chu không từ lúc , đưa nửa bắp trước tôi, giọng điệu rất khó ưa: “Tôi muốn ăn này.”

Tôi mặc kệ anh ta, tôi có người giúp việc nhà anh ta đâu.

Lâm Danh vậy, cười nói: “Để anh làm .”

Khi tay anh ấy sắp chạm vào, Lâm Bùi Chu tránh đi, thẳng vào tôi, muốn gây sự với tôi.

Anh ta không tức giận, khóe miệng khẽ cong , từ tốn nói: “ qua…”

Lông mày tôi giật một , tôi gần bật dậy: qua qua, đưa đây tôi!

Tôi cười toe toét: “Bùi Chu, anh cứ ngồi nghỉ một lát đi, tôi xong sẽ mang anh.”

Vừa vừa thầm rủa: Dám uy h.i.ế.p tôi à, xem tôi không anh ăn cay c.h.ế.t luôn không!

Khi tôi xong một xiên đầy ớt bột, không Lâm Bùi Chu đâu.

“Anh ấy đi đằng kia .” Có người chỉ về một hướng.

Tôi không nghĩ nhiều, cầm xiên đi . nơi mới không chỉ có mình Lâm Bùi Chu, còn có gái anh ta nữa.

Anh ta không nói với gái cô gái nhỏ khóc t.h.ả.m thương, lớp trang điểm trôi hết cả.

Lâm Bùi Chu vẻ lạnh nhạt, không hề có chút thương hoa tiếc ngọc , tôi còn không đành lòng.

Sau đó, cô gái ôm chạy về phía tôi. Tôi không có chỗ để trốn, chỉ cô ấy khóc lóc chạy vụt qua bên cạnh.

Tôi giơ xiên , luống cuống không làm .

Lâm Bùi Chu bước , xiên đầy ớt bột trong tay tôi, anh ta nhíu mày.

“Tưởng Lê, cô muốn hãm hại tôi à?”

“Không, không có . ngon này cơ .” Lòng bàn tay tôi đổ mồ hôi. Thôi , tôi hơi nhiều gia vị thật.

“Thôi.” Anh ta trông có vẻ tâm trạng không tốt, , vừa cãi nhau với gái xong.

Họ cãi nhau có vì chuyện qua không? Nếu đúng thì tôi có tội lớn .

“Tôi đi giải thích với cô ấy nhé?”

“Giải thích ?”

“Chuyện qua ấy, tôi không cố ý, tôi không cô ấy sẽ …”

Lâm Bùi Chu liếc tôi, thờ ơ nói: “Cứ này là tốt .”

Vừa nói đây, cô gái quay chỗ ngồi, cầm túi xách đi ngoài.

“Cô ấy hình đi thật .” Xem cãi nhau nghiêm trọng lắm.

“Ừ.”

“Anh không đi tiễn cô ấy ?”

“Tại tôi tiễn cô ấy? Rảnh rỗi lắm à?” Giọng Lâm Bùi Chu mất kiên nhẫn.

“Cô ấy không gái anh ? Dù có cãi nhau, ít nhất nên tiễn người ta một đoạn chứ. Con gái dễ dỗ lắm, đâu cô ấy đang chờ anh …”

Tôi càng nói, Lâm Bùi Chu càng lạnh tanh. Nhận ánh mắt c.h.ế.t chóc, tôi xấu hổ im bặt. Tôi nói không đúng ?

Lâm Bùi Chu lạnh giọng: “Ai nói với cô cô ấy là gái tôi?”

“Hả?” Tôi sững sờ, chẳng lẽ không ?

qua lúc rảnh rỗi trò chuyện, cô gái đó nói với chúng tôi, lúc đó Lâm Bùi Chu không có ở đó.

Lâm Bùi Chu chắc đoán tình huống là , anh ta bất lực thở dài: “Cô có tại tôi có nhiều gái không?”

“?”

“Là đấy.”

“Người khác nói tin à? Động não chút đi.”

Nói xong, anh ta cầm lấy bắp trong tay tôi định bỏ đi.

“Ê, anh bảo không ăn ?”

“Tôi tự tìm khổ, không ?”

Anh ta thực sự ăn à?

Sau đó Lâm Bùi Chu đưa chìa khóa xe một chàng trai. Chàng trai đi về phía gara, lát sau lái một chiếc xe ngoài.

Sáng hôm về có một trận mưa. Khi tôi tỉnh dậy, tôi tin nhắn của Lâm Danh. Anh ấy nói anh ấy về thành phố trước để đón một người, Lâm Bùi Chu sẽ đưa tôi về.

Lâm Bùi Chu dậy từ sớm, đang gọi điện thoại dưới lầu. Gọi xong, anh ta nói với tôi: “Bây giờ không về , đường xuống núi bị đá chặn .”

Không thể , xui xẻo cơ chứ.

“Khi chúng ta về ?”

“Một sớm một chiều không về đâu, chắc ngày mai.”

Anh ta định lầu, đi vài bước dừng : “Nhớ trả quần áo tôi.”

.”

Thật bực bội, bị kẹt trên núi với Lâm Bùi Chu.

Trở về phòng, tôi mang quần áo giặt sạch sang gõ cửa.

Gõ hai , cửa mở.

Lâm Bùi Chu nhận lấy tiện tay vắt bộ đồ vai, tựa vào cửa, giọng điệu lười biếng: “Nhắc em một chuyện, bây giờ chúng ta xem trai đơn gái chiếc ở chung phòng đấy nhé… Em đừng có manh động.”

quái ! Tôi manh động với anh ta ư?

Tùy chỉnh
Danh sách chương