Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/40UTa763ra
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Thôi Ninh Viễn tự nhiên là không dám.
Lúc trước chút dũng cảm khi biết rõ không thể làm mà vẫn xông vào cứu người của hắn, đã sớm bị mài mòn hết sạch trong cuộc sống giàu sang những năm này.
Quả nhiên, Hạ Văn Thu và ta sóng vai rời đi, hắn cũng chỉ dám đứng nhìn tại chỗ, chỉ là ánh mắt nhìn qua càng thêm oán độc.
Thôi Ninh Chi ôm mặt với dấu tay đỏ tươi, tức giận mắng chửi, lại bị Đường Lộ bịt miệng, vẻ mặt bất lực khuyên nhủ.
“Sao vậy, vẻ mặt như đang suy nghĩ gì đó?”
Sau khi mua trang sức quần áo, chúng ta ngồi trong một quán rượu được cho là làm món ngỗng quay rất ngon, Hạ Văn Thu đột nhiên tiến lại gần hỏi ta.
Ta hoàn hồn, lắc đầu: “Đang nghĩ đến Đường Lộ… Nàng ta trông cũng bình thường, sao lại dây dưa với huynh muội nhà họ Thôi?”
Hạ Văn Thu khẽ cười một tiếng, đưa tay vén tóc mai lòa xòa bên tai ta ra sau:
“Nàng cho rằng nàng ta thật sự thích loại người như Thôi Ninh Viễn sao? Nàng ta đến tìm đồ.”
“Đồ gì?”
“Một loại… Dược liệu quý hiếm.” Hạ Văn Thu hơi cúi đầu, khóe môi nở nụ cười đầy ẩn ý: “Chỉ là ta cũng cần thứ đó, cho nên nàng ta có lẽ sẽ tay trắng trở về.”
12
Sự sụp đổ của Thất hoàng tử thật ra không khiến người ta chờ đợi lâu.
Bảng vàng được dán lên, Thôi Ninh Viễn quả nhiên là Trạng nguyên năm nay, được phong quan tam phẩm, vào thẳng Hàn Lâm Viện.
Chỉ là, còn chưa kịp để hắn tung hoành, trong kinh thành đã nhanh chóng lan truyền một tin tức:
“Bọn cướp” bị tiêu diệt ở ngoại ô kinh thành lúc trước, là dân làng vô tội trong một ngôi làng.
Thất hoàng tử vì muốn cướp bảo vật mà giết người diệt khẩu, lại sợ sự việc bại lộ, liền do Thôi Ninh Viễn hiến kế táo bạo.
Biến mấy chục người dân này thành bọn cướp, vừa có thể che giấu sự thật giết người diệt khẩu, lại còn có thể lập công trước mặt Hoàng thượng.
Chuyện này vừa ra, Hoàng thượng nổi trận lôi đình.
Sau khi điều tra xác thực, Thất hoàng tử bị giáng xuống làm thường dân, còn Thôi Ninh Viễn là người hiến kế bị xử trảm sau ba ngày.
Còn Thôi Ninh Chi, sau khi Hạ Văn Thu trình lên bằng chứng nàng ta cấu kết với nhị thúc ta bắt cóc ta theo chỉ thị của Thất hoàng tử, Hoàng thượng liền tống giam bọn họ vào đại lao.
Một ngày trước khi hành hình, Hạ Văn Thu đặc biệt dẫn ta đến thiên lao thăm huynh muội nhà họ Thôi.
Trong lao tù tối tăm, chỉ có ánh nến trên tường leo lét.
Thôi Ninh Viễn nhìn chằm chằm ta và Hạ Văn Thu bên cạnh, một lúc sau, đột nhiên lao tới: “Không đúng, không nên như vậy!”
Hạ Văn Thu cười hỏi ngược lại: “Vậy nên như thế nào?”
“Thất hoàng tử đăng cơ, ta nên thăng quan tiến chức, người nên chết là Khương Địch mới đúng…”
Hắn lẩm bẩm, thần trí dường như đã không còn tỉnh táo, lại đột nhiên ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Hạ Văn Thu với ánh mắt đáng sợ,
“Ngươi sớm đã nên chết rồi, sao lại xuất hiện ở đây?”
Tim ta thắt lại, đột nhiên nhớ đến giấc mộng mấy tháng trước đã bị ta lãng quên từ lâu.
Trong mơ vị trí đảo ngược, người đang ở trong lao tù lúc này là ta, người đắc ý vênh váo bên ngoài là Thôi Ninh Viễn và Đường Lộ.
Hạ Văn Thu trong mơ, năm chín tuổi đã chết ở Bắc Cương.
Chưa kịp để ta nghĩ ra kết quả, Hạ Văn Thu bên cạnh đã nói: “Ta đương nhiên là đến tiễn ngươi lên đường.”
“Đi thong thả, Thôi Trạng nguyên. Ngươi làm Trạng nguyên ba ngày, cũng nên đủ rồi.”
Trên đường về trời đã tối, ta cứ nghĩ mãi về hai giấc mơ đó, ngay cả lời Hạ Văn Thu nói cũng trả lời một cách lơ đãng.
Ăn tối xong, hắn cùng ta về phòng, ta như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, ngẩng đầu nhìn hắn:
“Đêm nay… Thân thể ta hơi khó chịu, chàng đi nghỉ trước đi.”
Hạ Văn Thu nhìn ta thật sâu: “Được.”
Sau khi hắn đi ta cầm giấy bút, viết tỉ mỉ những chuyện xảy ra trong hai giấc mơ lên giấy, so sánh với thực tế, phát hiện tất cả biến cố, dường như đều là vì… Hạ Văn Thu trong mơ, đã chết từ rất sớm.
Ta không gặp được hắn, vì vậy cuối cùng vẫn thành thân với Thôi Ninh Viễn, bị chiếm đoạt gia sản, mất đi tất cả.
Nhưng mà… Tại sao?
Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc: “Đã tò mò, tại sao không hỏi ta?”
Ta giật mình quay đầu lại, nhìn thấy nụ cười bất đắc dĩ nhưng lại cưng chiều trên mặt Hạ Văn Thu.
“Ta…”
Trong lòng hoang mang, ta nhất thời nghẹn lời, lại không biết nên mở miệng như thế nào.
“Khương Địch.”
Giọng nói gần trong gang tấc vang lên, ta mới hoàn hồn, một nụ hôn đã rơi xuống người ta.
Nụ hôn này không còn dịu dàng kiềm chế như trước nữa, mang theo chút tàn nhẫn liều lĩnh, dây dưa trêu chọc, gần như cướp đoạt hết hơi thở xung quanh ta.
Một lúc lâu, hắn cuối cùng cũng buông ta đang thở hổn hển ra, rồi nói:
“Thật xin lỗi, đã mạo phạm nàng. Nhưng nếu nàng nghe xong, không muốn ở bên ta, thì đây chính là nụ hôn cuối cùng giữa chúng ta.”
“Ta… Không kìm lòng được.”
Vẻ mặt hắn vẫn mang theo nụ cười, nhưng trong mắt lại tràn đầy vẻ bi thương, như thể đã sớm liệu được sẽ có ngày này.
Trong lòng ta đột nhiên dâng lên chút bất an, bèn đưa tay ra, nắm lấy cổ tay hắn.
Hạ Văn Thu cúi đầu nhìn một cái, vẻ mặt căng thẳng hơi thả lỏng một chút.
Hắn nói: “Khương Địch, thật ra chúng ta không phải người của cùng một thế giới.”
Hắn nói hắn đến từ một thế giới khác, ở đó, ta và Thôi Ninh Viễn, và tất cả mọi người trong kinh thành này, đều là nhân vật trong một cuốn sách.
“Trong sách, nàng là nữ chính trong truyện ngược, một lòng vì Thôi Ninh Viễn, nhưng hắn lại không hề hiểu được ý tốt. Đường Lộ mang theo mục đích tiếp cận Thôi Ninh Viễn, hắn cướp đoạt gia sản của nàng, lấy thuốc vốn dùng để cứu mạng nàng đưa cho Đường Lộ. Sau khi nàng chết, lại quỳ trước mộ nàng cầu xin nàng tha thứ.”
“Hắn thăng quan tiến chức, nàng ở dưới suối vàng không được yên ổn, trên đời này sao có chuyện bất công như vậy?”
Ta mất một lúc lâu mới tiêu hóa được chuyện hắn nói: “Vậy nên… Chàng đến để bênh vực ta sao?”
“Không…”
Hạ Văn Thu nhẹ nhàng thở ra: “Ta đến, là vì ta đã thích nàng.”
“Vậy những người bị Thất hoàng tử và Thôi Ninh Viễn liên thủ giết chết, thật sự là dân làng vô tội sao?”
Hạ Văn Thu lắc đầu:
“Không phải, ta đã nghĩ ra một cách, sớm đã cho bọn họ chuyển đi, những người chuyển đến đây là bọn cướp thật sự, gần như mỗi người đều mang trên mình mạng người.”
“Chỉ là trong mắt Thất hoàng tử và Thôi Ninh Viễn, bọn họ là dân thường vô tội thôi.”
Ta im lặng một lúc: “Nhưng bọn họ vẫn ra tay.”
“Tự nhiên, bọn họ dùng câu muốn đạt được thành công phải trả giá bằng hàng vạn bộ xương khô để an ủi bản thân, còn làm ra vẻ cao cả không câu nệ tiểu tiết, thật ra chỉ là hai tên tiểu nhân hèn hạ.”
Hạ Văn Thu nói: “Đường Lộ là người trong giang hồ, tìm viên thuốc đó là để cho mình thêm đường lui. Sau khi bọn họ vào tù, nàng ta tìm khắp nơi không thấy, sợ bị liên lụy, chỉ đành sớm rời khỏi kinh thành.”
Ta hỏi hắn: “Vậy viên thuốc có thể cứu mạng kia đi đâu rồi?”
Hắn xòe tay ra, lộ vẻ mặt vô tội: “Chính là viên kẹo đêm hôm đó, đã bị nàng ăn rồi.”
13
Đêm khuya tĩnh mịch, đầu hè đã đến, trong gió mang theo hơi ấm nhè nhẹ.
Ta nhìn Hạ Văn Thu trước mặt, hắn cố gắng làm ra vẻ thoải mái, chỉ là bàn tay buông thõng bên hông thỉnh thoảng lại xoa xoa vạt áo, vẫn tiết lộ sự lo lắng của hắn.
Hắn đang lo lắng.
Là sợ ta vì chuyện này mà cảm thấy sợ hãi, hoặc là có hiềm khích với hắn sao?
Nhưng ta ngay cả chết cũng không sợ, lại sao có thể sợ những chuyện thần tiên này?
Một lúc lâu, ta chậm rãi mở miệng: “Chàng nói chàng đã đợi ta rất nhiều năm.”
“… Phải.”
Hạ Văn Thu nói:
“Khi ta đến, thân thể này mới chín tuổi. Bắc Cương lạnh lẽo, hắn không chịu nổi mùa đông, liền không còn nữa. Sau đó ta liều mạng rèn luyện thân thể, dù không có khẩu vị cũng phải ăn thêm vài miếng thịt, lại theo phụ thân ta học kiếm thuật, luyện võ nghệ, cứ như vậy từng bước từng bước dưỡng cho khỏe.”
“Ta thấy trong sách nàng đến chết cũng chưa từng thấy trời sao lấp lánh, chỉ cảm thấy đau lòng, rất muốn cho nàng nhìn thấy, nhìn cho đã. Sau đó luôn mơ thấy nàng, ta mới nhận ra, ta có lẽ đã thích nàng.”
“Thật ra ta đã sớm muốn đến kinh thành tìm nàng, nhưng phụ thân ta bề ngoài là trấn giữ Bắc Cương, thực tế lại là Hoàng thượng kiêng kị ông ấy, một đạo thánh chỉ lệnh cho ông ấy ở biên cương mười bảy năm, chưa được triệu hồi không được về kinh.”
“Ta không thể kháng chỉ, chỉ có thể thay đổi kế hoạch, xuất phát từ cốt truyện gốc, từng bước mưu tính.”
“Ta đợi mười năm, cuối cùng cũng gặp được nàng, cuối cùng cũng… Cưới được nàng, ít nhất là trước hôm nay.”
Ta thở dài, lộ vẻ mặt do dự, hài lòng nhìn thấy vẻ mặt Hạ Văn Thu càng thêm lo lắng.
Cũng chỉ đến đây thôi.
Ta nỡ để hắn chịu uất ức, cũng chỉ có chút này thôi.
“Ngày hôm đó ta bị bắt cóc, quần áo bị xé rách, nằm ngửa trên xe ngựa, còn tưởng mình sẽ chết.”
“Nhưng sau đó, ta nhìn thấy bầu trời đầy sao, còn có đôi mắt của chàng, sáng hơn tất cả những ngôi sao kia.”
Ta vừa nói, vừa nhìn thấy vẻ mặt hắn dần dần thả lỏng, giơ tay lên lắc lắc chiếc nhẫn trên ngón tay: “Hạ Văn Thu, lại đây hôn ta.”
(Hết)
New 2