Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1BEIl5JaQ9

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

hộp thức ăn tinh xảo đưa trước mặt ta, món điểm bên trong sớm đã bị xóc nảy cái lạnh khắc nghiệt làm cho vỡ nát không ra hình thù gì, đường phèn nhân bánh trộn lẫn vào nhau, trông vô cùng t.h.ả.m hại.

Hách Liên Dịch nhìn hộp “điểm ” kia, mày rậm nhíu , đôi mắt chim ưng tràn đầy vẻ thất bại không vui, như vừa thua một trận đánh.

Ta lại không nỡ phụ tấm lòng của hắn, dùng chiếc thìa bạc nhỏ múc một ít nếm thử, mày mắt cong cong: “Đại vương, món điểm tuy hình dáng đã thay đổi, nhưng hương vị vẫn còn.

Là hương vị của quê nhà, ta rất vui.”

Hắn nhìn ta chằm chằm một lúc lâu, xác nhận ta không phải đang an ủi hắn, mới hừ một : “Lần bắt bọn chạy nhanh hơn!”

, hắn không biết dùng gì, thật đã khiến món điểm đưa trong tình trạng tương đối nguyên vẹn.

Nhìn dáng vẻ hài lòng của ta nếm thử từng chút một, khóe miệng vốn luôn lạnh lùng của hắn mới cong một nụ cười thỏa mãn.

Đợi Chu Diễn Nhất tìm Nam Chiếu, ta đã ở đây trải qua cái Tết đầu tiên.

Thiên điện trống trải, hơi lạnh khẽ xâm chiếm.

Chu Diễn Nhất đứng quay lưng lại, bóng lưng tiêu điều như cây khô cuối thu.

Nghe thấy chân, hắn đột ngột xoay .

mới mấy tháng không gặp, hắn vậy gầy rộc cả đi!

Vành mắt thâm quầng trĩu nặng, phong thái thế t.ử năm xưa đã bay biến sạch, giống như một sợi dây đàn căng cứng sắp đứt.

“Huy Âm!”

Hắn khản giọng lao tới, trong mắt là nỗi đau đớn hận van xin như sắp c.h.ế.t: “Cuối cùng ta gặp nàng !”

Ta dừng ở khoảng vài chân, gật đầu một xa : “Chu thế tử.”

Hắn như bị một đòn chí mạng, sắc mặt trắng bệch vội vàng biện bạch: “Đừng gọi ta như vậy! Là ta! Ta nhớ ra tất cả !

Là ta mắt mù, phụ bạc nàng! Là ta tự tay đẩy nàng cỗ kiệu hoa hòa thân đó!”

“Nàng là thê t.ử của ta! Hai mươi năm phu thê tình nghĩa, không nên như vậy!

Theo ta về đi! Ta liều c.h.ế.t phải…”

“Chu Diễn Nhất.” Ta ngắt lời sám của hắn, “Thê t.ử của ngươi, là Khương Lệnh Nghi.

Thánh rõ ràng.

Còn ta…”

“Ta đã dùng ra đi của mình, để thành toàn cho các ngươi.

Bây giờ, cuộc đời của ta là ở Nam Chiếu.”

“Không! Đó là sai lầm!”

Hắn như muốn nứt cả tròng mắt, tơ m.á.u giăng đầy: “Là ta mù! Không chịu thừa nhận là yêu nàng!

Huy Âm, theo ta trở về! ta làm lại từ đầu…”

“Chu Diễn Nhất.” Ta lại một lần ngắt lời hắn, từng chữ rõ ràng, “Ta không còn yêu ngươi .”

Trong mắt hắn ngấn lệ: “Huy Âm, ta tội đáng muôn c.h.ế.t, cầu xin nàng… cho ta một cơ hội chuộc tội…”

“Đủ . Chu Diễn Nhất, buông xuống đi.”

Ta nhìn hắn: “Chìm đắm trong hận không ý nghĩa gì.

Ta ở Nam Chiếu, đã tìm thấy đường của mình.

Ta yêu bao la của thảo nguyên , yêu nụ cười của bách tính đối với ta.”

“Điều ta cầu mong cả đời , là bách tính Tĩnh Triều Nam Chiếu bớt đi chiến loạn ly tán.

Đây là đường của ta, là lựa chọn của ta.

Ngươi hãy trở về sống cuộc sống của ngươi đi.

Không cần phải tiếc .”

“Điều tiếc của ta chính là nàng!”

Hắn gào : “Chính là nhìn nàng rời xa ta!

Chính là đã không giữ nàng! Huy Âm… cho ta thêm một cơ hội một lần thôi…”

van vỉ khản đặc của hắn vang vọng trong điện, ta đứng lặng như băng, không một gợn sóng.

Mãi hắn kiệt sức, nức nở, ánh lệ trong mắt vỡ tan, ta mới chậm rãi :

“Chu Diễn Nhất, ngươi nói ngươi đã nhớ ra tất cả.

Vậy ngươi biết… kiếp trước, ta từng một đứa không?”

Hắn đột ngột cứng đờ, ngươi run rẩy kịch liệt, ngơ ngác nhìn ta.

Ta nhìn gương mặt hắn trong phút chốc mất sạch huyết sắc: “Là ngươi vì cái c.h.ế.t của Khương Lệnh Nghi giam lỏng ta ở biệt uyển, là ngươi dung túng thuộc hạ làm nhục ta, càng là ngươi… tự tay đoạn tuyệt mạng sống của nó.

Nó lặng lẽ ra đi, ta, không m.a.n.g t.h.a.i .”

“Giữa ta, một sinh mạng nhỏ.

Ta nghĩ, nó không muốn nhìn thấy ta lại dây dưa với nhau.”

… đứa …”

Những âm thanh vỡ vụn bật ra từ cổ họng hắn, hắn loạng choạng đập vào cột, cơ trượt dọc theo cây cột lạnh lẽo, co quắp lại trên mặt đất.

Hai tay hắn ôm lấy đầu, rên rỉ bị đè nén, tựa như gào của dã thú, bật ra từ nơi sâu nhất trong lồng ngực.

Ta nhìn hắn lần cuối.

“Bảo trọng.”

Hai chữ nhẹ nhàng rơi xuống, không còn chút lưu luyến, ta xoay , dứt khoát ra khỏi thiên điện.

Hách Liên Dịch đã đứng đợi dưới mái hiên trong ánh chiều tà, vai áo phủ đầy mỏng, ánh mắt trầm tĩnh khóa trên ta.

Ta về phía hắn, giơ tay phủi đi lớp sương lạnh trên vai hắn.

Hắn lập tức dùng bàn tay to lớn ấm áp nắm lấy ngón tay lạnh như băng của ta.

“Giải quyết xong ?”

Hắn trầm giọng hỏi.

“Ừm.”

Ta khẽ tựa vào hắn: “Tất cả đã qua .”

Hắn không nói thêm lời nào, nắm tay ta hơn, cởi chiếc áo choàng dày không cho phép từ chối khoác ta.

“Gió lớn, hồi cung thôi.”

đêm đó, Chu Diễn Nhất không bao giờ xuất hiện ở Nam Chiếu .

Về , vài tin tức ít ỏi truyền , nói rằng hắn đã trải qua một trận bạo bệnh.

bình phục, hắn trở nên trầm mặc ít lời, dốc lòng vào quân vụ chính , cùng Khương Lệnh Nghi tương kính như băng, cả đời không nạp thêm thê thiếp.

Đêm ở Nam Chiếu vẫn lạnh giá, gió vẫn gào thét.

Nhưng trái tim ta, đã bén rễ sâu vào mảnh đất .

Nhiều năm , trong một ngày gió , ta nhắm mắt trong lòng bàn tay ấm áp của Hách Liên Dịch, an tường trút hơi thở cuối cùng.

Cả cuộc đời , bắt đầu bằng một hôn sai lầm, nhưng cuối cùng lại viên mãn.

Danh xưng công chúa Tĩnh Triều, cuối cùng đã trở thành biểu tượng hòa bình của Nam Chiếu.

Số phận vốn bị đem đi hy sinh, cuối cùng lại nở rộ thành một ý nghĩa vượt xa cả việc hòa thân.

Ta đã thành toàn cho “viên mãn” của Chu Diễn Nhất, tự tay tạo nên cuộc đời sống lại không tiếc của riêng mình.

Gió chưa ngừng, nhưng tin xuân đã mong chờ.

Tùy chỉnh
Danh sách chương