Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
10
Trong phòng khám.
Tôi đang châm cứu cho Đoạn Tông, còn anh Trần thì đứng bên cạnh lải nhải mãi không ngừng.
“Dạo này mưa suốt, chân phải của ông chủ cứ khó chịu mãi.”
“Chiều nay lại bị người ta va phải, nên bắt đầu yếu hẳn đi.”
“Vừa rồi còn chạy nhanh như vậy…”
“Lạc Lạc à, em cũng biết ông chủ không thích dùng gậy chống, em giúp tôi khuyên ông ấy có được không?”
Cuối cùng Đoạn Tông không nhịn được nữa:
“Anh Trần, anh ra xe chờ đi.”
Tôi ngẩng lên, thấy vành tai của Đoạn Tông đã đỏ bừng.
“Anh Đoạn, tôi đọc sách thấy, ở châu Âu thế kỷ 18 – 19, quý tộc thường mang theo cane, hay còn gọi là gậy quý tộc – biểu tượng của quyền lực và địa vị.”
“Rất hợp với anh.”
Đoạn Tông nghiêng đầu, không nói lời nào.
Sau khi kết thúc, Đoạn Tông nói sẽ đưa tôi về.
“Tôi chuyển nhà rồi.”
“Nhưng chắc là vẫn tiện đường với anh.”
Đoạn Tông quay sang nhìn tôi:
“Gan lớn thật đấy.”
Tôi bật cười, rồi đọc địa chỉ cho anh Trần.
Đến nơi, tôi mời Đoạn Tông và anh Trần ăn mì xào.
Chiếc quạt máy cũ chẳng thổi được bao nhiêu gió, tôi dứt khoát kê vài cái ghế nhựa ra khoảng sân trước căn nhà nhỏ, xem như cái “sân vườn”.
Đoạn Tông cởi áo vest, xắn tay áo đến khuỷu, cởi vài cúc áo sơ mi.
Ngồi ghế nhựa mà cứ như đang ngồi nhà hàng cao cấp.
Cách anh ăn còn khiến người ta thấy thật dễ chịu.
“Anh Đoạn, anh có từng nghĩ đến việc làm food blogger không?”
“Sao cơ?”
“…Không có gì đâu, tôi nói bừa thôi.”
11
Gần đến ngày khai giảng, phố ẩm thực sau Đại học Giao Thông bắt đầu đông đúc trở lại vào buổi tối, tôi cũng tái khởi động lại xe mì xào của mình.
Có lẽ vì tuổi tác không chênh lệch nhiều với sinh viên đại học nên ánh mắt họ nhìn tôi thường mang theo chút cảm thông. Vì không có ác ý, nên tôi cũng không thấy phiền.
Thậm chí có một nam sinh, cách ngày lại đến mua một lần. Cậu ta khá lắm lời, dù độc thoại một mình cũng không cảm thấy ngượng. Dần dần tôi biết được cậu ấy là sinh viên năm ba khoa Công nghệ Thông tin, đang lập một nhóm để làm các dự án gia công ngoài.
“Tôi là tân sinh viên năm nhất khoa Công nghệ Thông tin.”
“Hy vọng hai năm nữa tôi cũng có thể kiếm tiền làm thêm như anh.”
Cậu ta tròn mắt nhìn tôi, rồi chẳng hiểu sao mặt lại đỏ bừng.
“Anh, mì của anh đây.”
Nam sinh luống cuống trả tiền rồi rời đi.
Tôi lắc đầu, tiếp tục xào phần mì tiếp theo.
“Một phần mì xào.”
Giọng nói quen thuộc vang lên, tôi ngẩng đầu, bắt gặp gương mặt của Đoạn Tông.
“Anh Đoạn tới à? Anh Trần có muốn một phần không?”
“Dù tôi học tài chính, nhưng cũng coi như là đàn anh cùng trường của cô.”
Tôi bật cười, không đáp lời, chỉ lặng lẽ thêm một quả trứng và một phần thịt vào suất mì của anh.
“Hôm nay anh Trần không đến.”
Mì vừa xong cũng là lúc tôi chuẩn bị dọn hàng, kết thúc ngày bán.
“Đoạn học trưởng, uống nước đi.”
Tay Đoạn Tông khựng lại giữa chừng, như bị sặc, ho hai tiếng.
“Ở Tây Sơn mới mở một khu nghỉ dưỡng, tôi định đưa ông nội và ông cụ Thẩm tới đó chơi hai ngày. Họ đều thích câu cá, bên đó có chỗ.”
“Ông cụ Thẩm bảo tôi hỏi cô, có muốn đi không?”
“Nhưng ban ngày tôi còn phải giúp sư phụ…”
Đoạn Tông lại im lặng.
“Cũng được mà, vừa hay đi chơi xong thì nhập học luôn.”
Ở khu nghỉ dưỡng, sư phụ giới thiệu tôi với ông nội của Đoạn Tông.
Ông là người rất hiền hòa, ở cùng sư phụ chẳng khác nào hai ông lão nghịch ngợm.
“Tiểu đồ đệ à, chút nữa cá bọn ta câu được, con nấu cho bọn ta ăn nhé. Bảo Tiểu Tông đi phụ con.”
Ông nội Đoạn ngơ ngác: “Ở đây có đầu bếp mà?”
Sư phụ gạt đi: “Ái chà, ông đừng có nói nhiều.”
Tôi cười: “Vậy hai ông phải câu được nhiều nhiều nhé, con sẽ hấp một con, kho một con, sốt chua ngọt một con, nấu canh một con, còn lại làm cá nướng.”
Sư phụ cười híp cả mắt, kéo ông nội Đoạn đi mất.
Sau khi ăn xong, ông nội Đoạn cứ liên tục giơ ngón cái khen: “Ai mà lấy được con, chắc chắn có phúc lắm!”
“Nếu ông thích ăn, cứ đến chỗ sư phụ, con nấu cho ông ăn.”
Ông nội Đoạn cười tươi như trẻ con.
Mà Đoạn Tông bên cạnh thì gần như ăn sạch cả con cá nướng.
Hai ông già mãi sau mới nhận ra, liền thi nhau mắng anh một trận.
12
Tôi không ngờ lại gặp Lâm Gia Dụ và Đoạn Tiêu Nam ở khu nghỉ dưỡng.
Lúc đó Đoạn Tông đi họp, tôi một mình tìm một góc uống trà.
Đoạn Tiêu Nam đi tới, đứng trước mặt tôi:
“Cô và anh trai tôi là quan hệ gì?”
Tôi đưa cho anh ta một cốc trà:
“Anh nghĩ tôi và anh trai anh là quan hệ gì? Hoặc… anh mong chúng tôi là quan hệ gì?”
Đoạn Tiêu Nam hất cốc trà xuống đất:
“Nếu cô định quyến rũ anh tôi thì nhìn lại cái mặt mình trước đã!”
“Còn nhà họ Lâm, nếu cô vẫn muốn quay về, thì đừng gây chuyện nữa, đừng quấy rầy Tiểu Dụ!”
Tôi cười khẽ hai tiếng.
“Sao ai cũng nghĩ tôi muốn quay về nhà họ Lâm thế nhỉ?”
“Tôi đâu có rảnh mà nhảy vào cái hố phân đó?”
“Vả lại…”
Tôi đứng dậy, tiến lại gần, nhìn người đang lấp ló sau cái cây phía sau lưng anh ta.
“Vả lại, người muốn làm chị dâu anh… không phải tôi. Anh đoán xem, là ai?”
Đoạn Tiêu Nam giận dữ túm lấy cổ tôi:
“Nói rõ ràng!”
Ngay lúc tôi bắt đầu nghẹn thở, phía sau vang lên một tiếng “bịch”.
Lâm Gia Dụ ngất lịm dưới đất.
Việc Lâm Gia Dụ thích Đoạn Tông là một bí mật. Tôi chỉ biết được trong thời gian chăm sóc cô ta.
Cô ta từng nói, đợi khi khỏe lại, sẽ đi tỏ tình với Đoạn Tông.
Tôi hỏi: “Vậy còn Đoạn Tiêu Nam thì sao?”
Cô ấy nắm chặt chăn, đầy tủi thân.
“Tôi cũng không biết sao mọi người cứ nói Tiêu Nam là bạn trai tôi.”
“Rõ ràng, anh ấy chưa từng tỏ tình.”
“Rõ ràng, tôi chỉ xem anh ấy là bạn.”
Nhưng tôi không sống được đến ngày cô ấy tỏ tình, cũng không biết Đoạn Tông có từ chối hay không.
Quay lại hiện tại, ở khu nghỉ dưỡng, Đoạn Tông nhìn thấy dấu đỏ trên cổ tôi.
Anh bôi thuốc cho tôi, dán đến bốn, năm miếng băng dán mới che hết được.
Tôi cố gắng giải thích:
“Chỗ này nhiều muỗi độc lắm.”
“Ừ, chỉ đốt mỗi cô thôi, loại muỗi độc này.”
Tôi cười cười:
“Có khi máu tôi ngọt thật.”
13
Tôi không quan tâm sau khi Lâm Gia Dụ ngất thì có chuyện gì xảy ra nữa.
Vì tôi… đã nhập học. Không có chuyện gì quan trọng hơn thế.
Ngày khai giảng, Đoạn Tông bận việc, sư phụ nhất quyết phải đưa tôi tới trường, dù tôi không ở ký túc xá, cũng chẳng có gì cần mang theo cả.
“Nhập học là ngày trọng đại, người ta đều có cha mẹ đưa đi, con cũng phải có!”
Sư phụ nói chắc nịch, không cho tôi cơ hội từ chối.
Hôm đó, người dẫn tân sinh viên làm thủ tục lại chính là cậu nam sinh hay mua mì xào chỗ tôi.
Cậu ấy nhìn thấy tôi thì vô cùng kích động, dẫn tôi đi làm hết các bước luôn.
Cuối cùng, cậu ấy rụt rè lấy điện thoại ra:
“Em gái, cho anh xin WeChat được không?”
Sư phụ đứng bên cạnh cười tủm tỉm, còn trêu:
“Lạc Lạc cũng được ưa thích quá nhỉ.”
Tối hôm đó, tôi xào vài món đơn giản trong căn nhà mới thuê.
Gần xong thì Đoạn Tông không mời mà đến, còn mang theo một chiếc điều hòa di động nhìn là biết đắt tiền.
“Chỗ này nóng quá, ông cụ Thẩm mà bị say nắng thì sao?”
“Đúng đúng, tôi nóng lắm nóng lắm.”
Một người già, một người trẻ, ăn rơ như diễn kịch.
Tôi mỉm cười nhìn họ:
“Tôi có nói là không cần đâu.”
“Cảm ơn nha.”
“Đoạn học trưởng.”
Tối hôm đó, nhìn bóng lưng hai người họ rời đi, lòng tôi bỗng có chút bối rối.
Không dám tin là… tôi cũng sẽ được ai đó đặt trong tim.
Tối đó hiếm khi tôi mất ngủ, mở điện thoại ra, nhìn chăm chăm khung trò chuyện với Đoạn Tông.
Tin nhắn cuối cùng vẫn là icon mèo vẫy tay, kèm theo ba chữ “Tôi đến rồi.”
Tim tôi đập loạn nhịp, tôi nhắc bản thân—không được mơ mộng quá nhiều.
14
Những ngày đi học của tôi: ban ngày lên lớp, buổi tối bán mì xào, cuối tuần thì đến chỗ sư phụ học nghề.
Cũng vì vậy mà suốt từ đầu học kỳ đến sau kỳ thi giữa kỳ, tôi chưa từng gặp lại Đoạn Tông.
Trong khoảng thời gian đó, tôi đã mở không biết bao nhiêu lần trang cá nhân WeChat của anh, nhưng lại chẳng dám gửi một dòng tin nào.
Ngoài ra, dạo gần đây trên diễn đàn sinh viên của Đại học Giao Thông có một bài viết về “Tây Thi mì xào” rất hot.
Cái danh xưng “Tây Thi mì xào” cũng lọt đến tai giáo vụ, thế là tôi bị gọi lên văn phòng.
“Năm nay khoa mình có chương trình hợp tác với một số doanh nghiệp ở B thành phố. Họ sẽ tài trợ học phí và đồng thời ký thỏa thuận tuyển dụng trước.”
“Nhưng điều kiện là: thành tích phải nằm trong top 10% của ngành, đồng thời phải vượt qua vòng phỏng vấn của doanh nghiệp.”
“Cả sinh viên năm nhất và năm cuối đều được đăng ký, em cũng có thể thử.”
Thật ra tôi không quá cần khoản tài trợ, vì giờ tôi có thể tự nuôi sống bản thân nhờ xe mì xào.
Nhưng nếu có thể khỏi phải lăn lộn tìm việc sau khi tốt nghiệp thì quá tuyệt rồi.
Tôi lập tức điền đơn đăng ký, còn cảm ơn cô giáo vụ bằng hai suất mì xào.
Buổi phỏng vấn được tổ chức tại hội trường lớn trong trường, gần như tất cả sinh viên đủ điều kiện đều có mặt.
Trước phần phỏng vấn chính thức là tọa đàm với các cựu sinh viên nổi bật.
Trong số bốn khách mời, có hai người tôi quen.
Một là anh cả của tôi – Lâm Gia Vĩ. Một người khác là Đoạn Tông.
Thật ra kiếp trước Lâm Gia Vĩ đối với tôi không hẳn tệ, chỉ là anh chưa từng thật sự để tôi vào mắt.
Anh là kiểu người đặt sự nghiệp lên hàng đầu. Đối mặt với ông bố vô dụng và người mẹ rối trí, anh gánh vác toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Lâm.
Anh không quan tâm những chuyện nhỏ nhặt trong nhà, chỉ cần nội bộ ổn định, đừng kéo chân anh là được.
Kiếp trước, khi tôi buồn nhất, từng thử tìm đến anh, anh chỉ nói:
“Em ngoan một chút, rồi sẽ ổn thôi.”
Nếu là tôi của bây giờ, chắc chắn sẽ mắng cho một trận. Nhưng tôi khi ấy chỉ cười:
“Em sẽ ngoan mà, anh.”
Nhớ lại chuyện xưa, tâm trạng tôi tụt dốc không phanh.
Tôi lặng lẽ rời khỏi hội trường, nghĩ thầm: thôi thì tốt nghiệp rồi hãy tìm việc cũng được.
Ngay ở cửa sau hội trường, tôi bất ngờ gặp anh Trần.
Anh lắc lắc hộp đựng đồ ăn trong tay:
“Ông chủ bảo tôi đợi ở đây, nói có thể gặp cô.”
Tâm trạng tôi bỗng nhẹ nhõm hẳn.
Tôi đưa anh Trần tới một cái chòi nghỉ nhỏ gần hội trường, mở hộp ra là trái cây tươi cắt sẵn.
Tôi vừa trò chuyện vừa dò hỏi khéo khéo, biết được dạo này Đoạn Tông rất bận, đến cả phòng khám cũng không ghé được.
“Nhưng mà ông chủ lén mua mấy cái gậy chống, kiểu cũng đẹp lắm đó.”
Tôi bật cười, trong đầu hiện lên hình ảnh Đoạn Tông cầm gậy quý tộc.
Chắc… trông sẽ rất ngầu.