Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/60HumWEo8w

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Số tiền đứng tên tôi phần lớn là tài sản chung của vợ chồng, mấy năm nay cũng chuyển nhượng gần hết số tiền . Thứ hắn muốn chủ yếu chính là danh nghĩa bất động sản.

Đây là một cây rụng tiền vững chắc.

Lý Ích sắp nhận được một khoản tiền khổng lồ tài khoản của , gần đây xã giao cũng nhiều.

Không ngờ tới ngày hôm trong nhà, lại có người đến nằm ngoài dự liệu của tôi.

Lúc đầu tôi không nhận ra ta, khi bọn trò chuyện vài câu, tôi dần dần nhớ ra ta.

Người này đến từ một đại lý ô tô, cũng là Khâu Hà giới thiệu với Lý Ích .

Bằng cấp không cao, đủ mạnh về mặt kỹ thuật.

Nếu xe tôi ai động động qua, việc chắc chắn phải được thực hiện bởi một người có hiểu biết.

Tôi ngồi ghế em bé được Tiền đút cơm, trong mắt dần dần lộ ra vẻ h ậ n ý tột độ.

Vậy người tên này, rất có thể là một trong những thủ phạm g i ế t tôi!

Tất nhiên Lý Ích và Khâu Hà sẽ không nói ra rõ ràng như vậy, không phải là kẻ ngốc, chắc chắn đoán được mục đích sử dụng của chiếc xe kia. Bây giờ ta đến đây, có thể ta muốn ki/ếm thêm một khoản tiền nữa.

Tôi trò chuyện phiếm lá mặt lá trái xưng huynh gọi đệ, trong lúc vô tình liếc nhìn trang lịch [ngày 15 tháng 7 Âm lịch].

Một kế hoạch hiện lên trong đầu.

Khi đến trêu đùa tôi, tôi chớp đôi mắt vô tội:

“Chú ơi, sao lại có người treo cổ chú thế?”

Ánh mắt trong veo, ngữ khí vô tội, thanh âm ngọt ngào nãi nãi.

Toàn thân như điện gi/ật, gi/ật một .”Tông… Tông, cháu nói gì?”

Tôi nghiêng nghiêng đầu, như nhìn ra lưng ta một chút:

cổ chú có người nha, là một chị gái.”

Lý Ích và Khâu Hà ở xa không thấy tôi nói gì, trong khi sắc mặt Tiền lại thay đổi.

ta thầm, có chút h/oảng s/ợ: “Bác nói trẻ con có thể nhìn thấy một số thứ mà chúng ta không nhìn thấy.”

Không hổ là nội của tôi, sự hỗ trợ này phi thường đúng chỗ.

người tập trung ánh mắt cuốn lịch bàn, đồng thời phát ra tiếng thét chói tai.

Lý Ích và Khâu Hà còn đang bận c ắ t trái cây vội vàng tới: “ sao vậy sao vậy?”

Môi r/un r/ẩy như bệ/nh Parkinson: “Nó, nó, nó, nó nói, có người cổ tôi.”

Lý Ích cũng h/oảng s/ợ, nhìn về phía tôi “Tông tông, con nhìn thấy gì?”

Ánh mắt tôi lại càng thêm vô tội, đưa chộp lấy chiếc muỗng trong bát, dùng sức cạy mạnh đáy bát không:

“Không, còn muốn ăn.”

Bất kể bọn hỏi như thế nào, tôi đều sẽ không trả lời trực tiếp.

Nói nửa câu để lại nửa câu, thêm trạng thái giống thật mà là giả, có thể phát huy hiệu quả k i n h d ị tốt nhất.

Đêm , bước bằng đôi và đôi giống hệt nhau.

Tuy nhiên, cho dù có bao nhiêu ý tưởng, tôi cũng là một đứa trẻ không đến năm tuổi, muốn điều tra tướng, nhất định phải có người giúp đỡ.

Cơ hội đến nhanh chóng.

Lý Ích mưu đoạt một nửa tài sản của tôi đương nhiên không thể giấu được ba tôi. người bọn t ứ c g i ậ n tới gõ nhà.

là bọn đến không vừa khéo, trong nhà người tôi và Tiền .

người đ/ập ầm ĩ đến mức suýt vỡ tấm , khi nổi g i ậ n đùng đùng xông , đầu tiên nhìn thấy tôi đang chơi ô tô trong phòng khách.

tôi vẻ mặt ủ rũ nói: “Lão Khương, đưa đứa bé phòng ngủ trước .”

Mũi tôi đ/au xót, ba tôi cả đời việc thiện, ngay cả khi đối mặt với kẻ g.i.ế.t con gái , cũng không muốn gi/ận chó đ/á/nh mèo lên đứa trẻ.

Ba tôi dùng một xách lấy bả vai tôi, nhét tôi phòng ngủ trong tiếng g ầ m g ú của Tiền .

Một giây trước khi ông ấy đóng lại rời , tôi mở miệng:

“Ba.”

Ông ấy dừng lại bước , rồi quay lại:

“Con nói gì?”

Tôi dùng đôi ngắn ngủn đóng lại, hạ giọng nói:

“Ba, là con, con là Khương Vận.”

Hốc mắt ba tôi đỏ hoe ngay tại chỗ.

Cho dù cảnh tượng con gái biến thành đứa trẻ năm tuổi cực kỳ hoang đường, khi đến tên lâu không , ông ấy vẫn đỏ mắt.

Tôi kìm nước mắt, không tiếp tục đ a u t h ư ơ n g nữa:

“Con cũng không biết vì sao lại trở thành con của Lý Ích, con quả thực là Khương Vận.

“Ba người nhất định nhớ rõ, có một năm con không muốn học thư pháp, ba lén giúp con bỏ lớp, mỗi lần đến thời gian học ba lại dẫn con ăn xiên nướng, là sử dụng số tiền học lớp học thư pháp.”

Nước mắt của ba tôi ngừng rơi. “…”

“Đừng nói cho con.”

Lúc ra khỏi phòng ngủ, Tiền vung cây lăn bột, tựa như có một người hùng giữ ải những người khác đều không thể tránh khỏi.

Tôi đứng ở khẽ lắc đầu.

Bây giờ không cần thiết dây dưa cùng ta.

Sắc mặt tôi đỏ lên, rõ ràng là muốn liều mạng, lại ba tôi ngăn lại.

“Ông đừng cản tôi! Ông định để con gái chítt một cách không minh bạch như vậy sao?”

ấy vùng vẫy, ba tôi ôm ra ngoài.

Tiền giơ gậy gộc, không chịu bỏ qua mà đuổi theo.

Tôi nhẹ nhàng đẩy n g ã cây lau nhà xuống, ta hét lên, không để ý dưới , vấp n g ã, trực tiếp q u ỳ rạp mặt đất.

Tôi nhân cơ hội chiếc đồng hồ điện thoại của trẻ em cổ tôi.

Chà, có chút mất mặt, do tuổi tác có hạn, có thể dùng phương thức này liên lạc.

Tùy chỉnh
Danh sách chương