Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
11.
“Ừ, chị rồi, sau này nghe em. Em bảo làm gì, chị làm cái đó.”
Chị lau nước mắt, rồi mỉm cười đẩy hộp chân giò phía tôi.
“ đi, xong còn cho Tiểu Bảo .”
Tháng ở cữ được chăm tốt, sữa mẹ cũng dồi dào, Tiểu Bảo nhà tôi được nuôi nấng khỏe mạnh.
Cô bé trắng , đến móng tay cũng nhạt như sắc ngọc trai, đáng yêu vô .
Chu Văn cầm giấy chứng nhận đã triệt sản đưa tôi, bảo tôi đi làm hộ khẩu cho hai đứa trẻ.
Tôi không tin , lén mang giấy chứng nhận đến bệnh viện kiểm tra, xác nhận là . Sau đó tôi Đống Đống lên giường, lấy lý do ban đêm để nghỉ ngơi, còn tôi chăm sóc con.
Tất nhiên, tôi cũng pha sữa cho Đống Đống .
Cho con gái xong thì đến lượt nó.
Chu Văn cố lết dậy nhìn con trai, phát hiện tôi đang cho Đống Đống sữa bột, liền nhíu mày: “Không phải em nói, sau khi anh triệt sản thì coi Đống Đống như con ruột à?”
“Anh cũng nói rồi, là coi như con ruột. Bây giờ em không đủ sữa, tất nhiên phải ưu tiên cho Tiểu Bảo trước. Em đang nuôi con đấy.”
“Em không thể để Đống Đống mẹ, còn Tiểu Bảo thì sữa bột à?” Chu Văn vậy lại lớn tiếng chất vấn tôi.
“Anh lặp lại câu đó xem?” Tôi cũng sầm mặt, giật bình sữa ra khỏi miệng Đống Đống.
Đống Đống lập tức òa khóc ầm ĩ.
“Em… em…” lắp bắp mãi không nói thành lời.
“Ý anh là, hết sữa bột thì để Đống Đống bên này, con gái bên kia, như vậy là công bằng không?” Nghĩ nát óc, cuối vẫn muốn tôi cho Đống Đống mẹ.
“Không được. Người thì có thân sơ, máu mủ có thứ tự. Em để con ruột mình đói, còn đút sữa cho đứa con nhặt à?” Tôi lười biếng lắc lắc người dỗ Đống Đống đang khóc rống.
Nhưng nó đã đánh thức cả con gái tôi. Tôi đặt Đống Đống xuống, con gái lên.
“Ý em là, Đống Đống chỉ được đồ còn lại Tiểu Bảo? Thứ gì cũng phải đợi Tiểu Bảo không cần nữa thì đến lượt nó?” sa sầm mặt, âm u như muốn nhỏ ra nước.
“Chu Văn, chẳng lẽ anh không hiểu điều đơn giản đó sao? Tiểu Bảo là con gái ruột em mang nặng đẻ đau, liều mạng sinh ra. Còn Đống Đống là đứa trẻ bị cha mẹ ruồng bỏ. Nếu là anh, anh thương đứa con ruột, hay là một đứa không rõ lai lịch?” Tôi con gái nhẹ nhàng dỗ dành, không thèm nhìn đến Đống Đống đang khóc khản cổ.
“Con người có hạn, một gia đình cũng có hạn. Em nuôi Đống Đống như con ruột, nhưng điều kiện tiên quyết là con ruột em phải được ưu tiên.”
Chu Văn nhìn Tiểu Bảo bằng ánh mắt đầy độc ý.
12.
Tôi nhờ chị mượn máy ảnh từ cô giáo – đồng nghiệp chị. Đó là một món đồ quý giá.
Mượn để chụp ảnh đầy tháng cho Tiểu Bảo.
Tôi đưa chị hai mươi tệ để mua phim, chị hào phóng mua hai cuộn.
Chụp xong ảnh đầy tháng, tôi cũng chính thức hết tháng ở cữ.
“Sau này để Tiểu Bảo làm chị, Đống Đống làm em đi. Dù sao Đống Đống cũng đến nhà mình sau Tiểu Bảo vài ngày.” Tôi đề nghị xong, mẹ chồng và Chu Văn đều im lặng.
“Vậy anh đi làm hộ khẩu cho hai đứa đi. Con cũng đầy tháng rồi, nên được ghi tên vào hộ khẩu.” Tôi giục Chu Văn.
“Hôm nay anh trực đêm, hôm nào trực ban ngày thì anh đi làm.” cúi đầu không nói gì.
Mẹ chồng cũng chỉ ôm Đống Đống nhẹ nhàng đong đưa.
“Được thôi.”
“Mẹ à, mấy hôm nữa con đi làm lại, mẹ với mẹ con thay phiên nhau đến trông hai đứa nhé. Con mẹ cháu được rồi, chắc là hết đau lưng rồi không?”
“Được, con cứ yên tâm đi làm. Hai đứa nhỏ cứ để mẹ trông cho. à, hai đứa này là có duyên, con xem càng lớn càng giống nhau .” Mẹ chồng tôi hào hứng phát hiện ra điều gì đó.
Không giống lạ.
một cha, không giống kỳ.
thôi, thế chẳng phải đang chửi con gái tôi à.
cơm tối xong, mẹ chồng , Chu Văn cũng đi làm đêm, chị tôi cầm máy ảnh quay .
Tôi lập tức con gái ra khỏi chiếc tã màu , đặt sang tã màu xanh Đống Đống.
Sau đó Đống Đống sang tã màu con gái. Hai đứa bên nhau, nếu không lật tã ra kiểm tra, thì cả vóc dáng lẫn cân nặng đều không khác là mấy.
Dù sao mấy ngày qua tôi cũng không cho Đống Đống nhiều, cố tình để nó giữ mức cân ngang với Tiểu Bảo.
Ban ngày chị tôi có kể rằng, chị nhìn mẹ chồng tôi và Lan Lan đi loanh quanh nhà ga suốt một hồi lâu.
Cuối , mẹ chồng còn bắt chuyện với một phụ nữ trung niên.
Tôi đoán tối nay bà ta hành động.
Chỉ không bà ta định giở trò gì để đẩy tôi ra khỏi nhà.
13.
Tầm hơn chín giờ tối, có người gõ cửa.
“Cô là Chu không? Tôi là hàng xóm nhà mẹ chồng cô. Bà bị ngã, bảo tôi đến tìm cô, nhờ cô đưa bà đi viện.” Lan Lan nói liếc trộm tôi, miệng thì nhanh chóng đọc lời thoại học thuộc.
“Chắc là mẹ chồng tôi chứ? Bà bị tiểu , chắc là tăng . Cô chờ chút, tôi lấy thuốc hạ rồi đi ngay. Cô giúp tôi báo với chồng tôi một tiếng nhé, cô anh làm ở không?” Tôi quay vào nhà lấy thuốc, nhìn lướt qua hai đứa trẻ.
Rồi khóa trái cửa lại.
“Tôi , chồng cô là Chu Văn không? Mẹ chồng cô suốt ngày khoe con trai , tôi anh làm ở . Cô đi đi, tôi giúp báo tin.”
“ là hai đứa bé đẹp đấy. Sinh đôi à?” Lan Lan cố tình ngoái lại nhìn.
“ vậy. Tã xanh là con trai tôi, tã là con gái tôi. Cả hai đều là bảo bối trong lòng tôi.”
Tôi sải bước rời khỏi con hẻm, rồi cúi xuống núp sau bức tường gạch tối om, chị tôi lặng lẽ đợi.
Lan Lan lén lút mở khóa cửa nhà tôi như trộm. Không cần hỏi cũng , chìa khóa là do Chu Văn đưa.
Tên đàn ông thối nát .
Chỉ giỏi bày trò xấu, còn bản thân thì rút sạch trách nhiệm.
Tôi Lan Lan ôm cái tã chạy vụt qua con hẻm. Tôi và chị chia nhau hành động. Chị mang theo máy ảnh và pháo giấy đuổi theo Lan Lan. Còn tôi chạy nhanh nhà kiểm tra cái tã xanh, xác nhận người trong đó là con gái tôi thở phào.
Khi chị quay lại, đưa tôi cuộn phim đã chụp, còn nói một câu khiến tôi ngạc nhiên vô :
“ Lan Lan và đứa bé bị lôi thẳng lên xe. Chị cô ta định nhảy xuống nhưng có người đổ nước vào miệng cô ta.”
“Chuyến tàu hôm nay là chuyến này, ra không cần pháo giấy . Tiếng máy ảnh nhỏ lắm, đèn flash cũng không rõ. Không ai chú ý đến chỗ em cả.”
Tôi bảo chị trông con, rồi nhét cả lọ thuốc hạ vào túi áo.
14.
Bà già kia để giữ chân tôi lại dám giả chết giữa sân.
là dốc vốn liếng cuối .
Trời lạnh như vậy cũng được, không sợ chết cóng à?
“Mẹ, mẹ sao thế? Có phải tăng quá không? thuốc đi, mình đi viện nhé.” Tôi vội vàng đỡ bà dậy.
Chắc bà ta nghe tiếng bước chân nên xuống giả ngất, tay còn ấm lắm.
Tôi cố nhịn cười, nghe bà ta yếu ớt nói: “ à, mẹ chắc không sống nổi , tăng lại quên thuốc. Giờ phải làm sao đây, mẹ đi viện cũng không nổi, không có ai chăm. Tối nay con ở lại chăm mẹ một đêm được không?”
“Sao lại không được mẹ, thuốc trước đã.” Tôi rót nước, bốc ba viên thuốc hạ , nhét vào miệng bà .
Bà ta không nhìn kỹ, nuốt cái ực.
Một lúc sau tôi hỏi: “Mẹ còn khó chịu không?”
“Ở nhà không ai trông hai đứa nhỏ, nếu mẹ đỡ rồi thì để con xem bọn trẻ.” Tôi đứng lên nhìn bà.
Mẹ chồng trên giường, vẻ yếu ớt, đau đớn, xen lẫn chút cứng đầu, nói như đứt hơi: “Mẹ đỡ rồi, con đừng lo cho mẹ, lo cho mấy đứa nhỏ quan trọng hơn.”
Miệng thì nói thế, nhìn mặt như sắp chết đến nơi.
là một bà già độc ác, chính tay bà ta đã đem cháu gái ruột và tình nhân con trai bán cho bọn buôn người.
Giờ thì diễn vai người bệnh quá đạt .
“Mẹ à, thuốc này không có tác dụng sao? Mẹ thế này không ổn , vẫn nên đến viện đi.”
“Không cần , đừng tốn tiền vì mẹ. Hai đứa còn phải nuôi con, mẹ già rồi, không đáng .”
“Nhưng mẹ như thế này sao ổn được.” Tôi giả vờ sắp khóc.
“Mẹ thêm hai viên nữa đi.”
Đáng tiếc cho chỗ phèn nhà tôi, lần này bà ta tự hết rồi.