Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9f8qKa506B

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 6

Mẹ tôi thấy tôi trở về, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cứ thế, chúng tôi tắt đèn, mỗi người một tâm tư mà nhắm mắt lại.

Khoảng một tiếng sau, Lâm Kiều và mẹ tôi đều đã ngủ say như chết.

Lâm Kiều trùm chăn ngủ khò khò, còn mẹ tôi thì ngáy vang trời.

Tôi đứng dậy nhìn hai người họ, mắt ánh lên vẻ lạnh lẽo.

Hai người này xem ra đang mơ đẹp, trên mặt đều nở nụ cười.

Có phải hai người đang nghĩ, ngày mai tôi sẽ vì cốc sữa pha thêm thuốc mà bỏ lỡ kỳ thi Đại học, còn Lâm Kiều “đúng lúc” ở đây, nên sẽ thay thế tôi phải không?

Thật nực cười!

Đã mắc bẫy một lần rồi, tôi còn mắc bẫy lần thứ hai sao?

Kỳ thi Đại học lần này, tôi đã sớm chuẩn bị hai phương án.

Trước khi mẹ tôi khuyên tôi uống sữa, tôi đã tranh thủ lúc dùng bình thủy lấy nước, cho bột thuốc ngủ đã chuẩn bị sẵn vào đó.

Thời này thuốc ngủ không bị quản lý, nhiều nhà đều có.

Bố tôi sức khỏe không tốt, lại ngủ không sâu giấc, nên trong nhà thường xuyên có sẵn loại này.

Kiếp trước, mẹ tôi chính là dùng cách này để hại tôi.

Giờ đây tôi chỉ đang “lấy gậy ông đập lưng ông” mà thôi!

Mẹ tôi và Lâm Kiều uống thuốc ngủ xong liền lăn ra ngủ say, giờ có đánh thức cũng không tỉnh.

Tôi cũng yên tâm ngủ thêm một lát. Đến khi trời vừa hửng sáng, tôi mới nhẹ nhàng rời giường.

Tiếp đó, tôi đi bộ đến địa điểm thi.

Khu chợ sáng gần đó đều đã nhộn nhịp hẳn lên, nào là người bán bánh rán, người bán sữa đậu nành quẩy, người bán bánh bao nhỏ, đông nghịt cả con phố, một khung cảnh náo nhiệt đậm chất đời thường.

Đêm qua tôi đã nôn sạch bách hết đồ ăn thức uống, giờ đói đến cồn cào, vội vàng tìm một quán ăn vặt và gọi vài món điểm tâm.

Đợi đến khi gần đủ thời gian, tôi mới ung dung bước vào trường.

Ngay trước khi bước vào phòng thi, tôi nhìn thấy mẹ tôi và Lâm Kiều đang hoảng loạn chạy đến cổng trường, hình như đang vội vã tìm kiếm tung tích của tôi.

Hai người họ còn đang tranh cãi với bảo vệ ở cổng, dường như muốn để Lâm Kiều cũng được vào thi.

[ – .]

Đáng tiếc là Lâm Kiều vừa không có thẻ học sinh, lại không có thẻ dự thi, người ta căn bản sẽ không cho cô ta vào!

Tôi nhìn bộ mặt tham lam bỉ ổi của hai dì cháu, thầm hạ quyết tâm trong lòng: nhất định mình phải thi thật tốt!

Tương lai nhất định phải sống thật tốt!

Để hai người họ phải hối hận vì tất cả những gì đã làm hôm nay!

Cứ thế, mẹ tôi và Lâm Kiều chỉ có thể đứng ngoài trường học mà lực bất tòng tâm.

Hai người họ thật sự rất giống nhau, ngay cả ánh sáng tham lam trong mắt cũng như một, đang dần dần biến mất.

Đến khi kỳ thi kết thúc, tôi từ trong trường tự tin ngẩng cao đầu bước ra.

Mẹ tôi và Lâm Kiều vẫn còn đứng chặn tôi ở cổng trường.

Vừa thấy tôi, mẹ tôi đã xông tới, chỉ thẳng vào mũi tôi mà mắng:

“Con chạy đi đâu thế hả?! Tại sao tỉnh rồi cũng không gọi mẹ và Kiều Kiều dậy? Sao lại tự mình chạy đến đây thi!”

Thấy hai người họ khí thế hung hãn, tôi mặt lộ vẻ vô tội, nói:

“Con gọi hai người rồi mà, nhưng hai người căn bản gọi mãi không chịu dậy. Con sợ thi muộn, nên tự mình đến trước, có gì sai sao?”

Lâm Kiều mất đi hy vọng cuối cùng, giận tím mặt nói: “Cô nói bậy! Uống cốc sữa đó rồi, sao cô có thể dậy nổi?”

Mẹ tôi thấy Lâm Kiều lỡ lời, vội vàng kéo kéo cô ta lại.

Tôi giả vờ không hiểu, nói: “Cái gì? Uống xong sữa thì không dậy được? Sữa cũng có thể là thuốc ngủ đấy à?”

Tôi khoanh tay trước ngực, dò xét nhìn mẹ và Lâm Kiều:

“Mẹ, hai người có ý gì? Con đã thi cả ngày rồi, mệt mỏi rã rời, hai người đang xem con như kẻ trộm để xét hỏi sao? Còn cốc sữa kia nữa? Chẳng lẽ mẹ bỏ thuốc vào đó? Con nói sao mẹ tự nhiên lại tốt bụng thế! Rốt cuộc hai người đã đánh chủ ý gì?”

Những người qua lại xung quanh đều là thầy cô giáo và bạn học của tôi.

Mọi người vừa nghe đến chủ đề này, không kìm nổi tò mò mà vây chúng tôi lại.

Tôi quát lớn: “Lâm Kiều, cô nói rõ cho tôi nghe xem, rốt cuộc cô có ý gì?!”

Lâm Kiều xưa nay vẫn luôn trốn sau lưng mẹ tôi giả bộ vô tội, lần này cũng là do tức đến mức nói năng không suy nghĩ.

Bị tôi chất vấn, cô ta căn bản không dám hé răng.

Mẹ tôi đứng chắn trước người cô ta, nói: “Vương Tĩnh, con nói bậy bạ gì đó! Kiều Kiều không có ý này, bọn ta chỉ là quan tâm con thôi! Thi Đại học là chuyện lớn, sợ con một mình chạy loạn ra ngoài có chuyện!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương