Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9UtQfmKs4i

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

12

Tạ Hành bỏ chạy, ném lại một câu: “Ta sẽ xử lý.”

như… ý nàng.”

Ta quỳ quá lâu.

Đứng dậy liền chậm.

Mơ hồ nhớ lại như sóng trào.

Ta nhớ ra.

Rất lâu trước kia, ta tiết kiệm, núi hái thuốc, rồi lạc .

Là Tạ Hành tìm thấy ta.

Quầng thâm dưới mắt hắn rõ rệt, chật vật vô cùng.

Khi đó, Tạ Hành bận rộn chính vụ.

Ngay thỉnh an sáng tối cũng miễn.

Sao đáng để hắn tốn thời gian ta.

Ta tự thấy có lỗi.

Liền cúi đầu, chờ bị trách mắng.

Nhưng tóc mai dính tuyết lại bị ai đó phủi đi.

Tạ Hành giọng mệt mỏi, nhiều hơn là may mắn: “May nhờ phu nhân, ta mới thấy được cảnh núi đêm nay.”

“Rất đẹp.”

Ta thoáng ngẩn.

Chẳng phải đáp thế nào.

Không khác lúc này.

Tiểu á khẩu xoa xoa bàn tay cho .

Nhẹ nhàng xoa bóp đầu gối cho ta.

Ta cười khan hai tiếng, rút về: “ rồi, rồi.”

Tiểu á khẩu cúi đầu.

Rất lâu, chàng đỏ mắt ra dấu.

Ta không hiểu.

Tiểu Tiểu đi dịch lại, nhưng nói lí nhí.

“Chủ nhân, ta có phải… đã liên lụy người rồi không?”

Ta vừa buồn cười vừa xót xa, cách đáp lại.

Cửa phòng liền bị đá tung.

Cố Ý Hoan giương cung, mắt đỏ bừng: “Ngươi nói với A Hành?”

“Sao hắn lại ta đến biệt viện ngoài ?”

Tiểu Tiểu trừng mắt, sửng sốt: “Ngươi ngay nha hoàn thông phòng cũng không .”

“Còn dám đến chất vấn?”

Cố Ý Hoan cười , liếc ta một cái: “Ngươi nói xem, A Hành có trách ta không?”

lao đến rất nhanh.

Nhưng tiểu á khẩu còn nhanh hơn.

Hôm ấy, có mây đỏ.

Rất rực rỡ.

Ta không kịp chờ chàng mở mắt lần nữa.

13

Quan sai ta một chén nước , có áy náy.

“Sùng Châu không thường có thổ phỉ.”

“Chúng ta đến trễ mất rồi.”

Ta đón lấy, vô thức siết chặt tay.

Cho đến khi rèm cửa được vén lên.

Đại phu lau sạch tay, như vừa từ cõi chết trở về: “Mũi đó, lệch thêm một tấc thôi.”

“Thì thần tiên cũng khó cứu.”

giá cuối cùng cũng tan.

Tiểu Tiểu lại hoảng loạn: “Tiểu thư, người đừng khóc mà.”

“Không sao rồi còn .”

Ta đặt chén trà , bước phòng.

Đại phu giơ tay ngăn lại, hơi lúng túng: “Cô nương này.”

“Hắn nói, cảm ơn người.”

“…nhưng không muốn gặp.”

Khói bốc lên từ lò than.

Ta mãi không thông.

Có lẽ.

Kiếp này, những ta cho tiểu á khẩu.

Chỉ là tội nghiệt khiến chàng bị thương.

, ta thu lại tâm tình, nhẹ giọng hỏi.

“Đại ca quan sai, Sùng Châu có thể vấn nghi phạm từ kinh không?”

14

Sùng Châu dù .

Nhưng đất thì rẻ.

Ta thuê hai hiệu thuốc.

Tiểu Tiểu vừa lau vừa hiếu kỳ hỏi: “Tiểu thư, người còn dược thảo sao?”

Ta sắp xếp thuốc, tâm trạng cũng tốt: “Trước khi gả, cha là lang y, hay dẫn ta núi hái thuốc.”

Tiểu Tiểu ngạc nhiên hỏi: “ phủ rồi, sao chẳng thấy người động đến nữa?”

Hạt bàn buốt nơi đầu ngón tay.

Sau lần ta lạc trong núi ấy.

Tạ Hành mua Tiểu Tiểu về.

Hắn cười trong giọng: “Tiểu Tiểu học được vài trò tạp kỹ.”

bắt chước tiếng, hiểu thủ ngữ.”

“Nếu buồn, nàng ấy có thể giúp nàng khuây khỏa.”

Ta nửa cảm kích, nửa lo lắng: “ sau này, ta còn có thể lên núi hái thuốc không?”

Tạ Hành vẫn cười không ngớt: “Bảo Tiểu Tiểu ra tiệm thuốc mua là được.”

Ta khẽ lẩm bẩm: “…nhưng ta thích.”

Trong phòng rơi yên lặng.

Chỉ còn tiếng ve mùa xuân râm ran.

Khiến người bực bội.

Tạ Hành vò nhẹ tóc mai ta, nhẹ nhàng: “Thanh Ninh.”

“Nàng là phu nhân Tạ gia.”

“Sao có thể làm mấy việc thấp kém đó?”

Trời trong nắng nhẹ.

Đầu mũi vương mùi bạch truật.

Ta chợt cảm thấy, hòa ly với Tạ Hành.

Vẫn là quá muộn.

Cửa tiệm vang lên tiếng gõ.

Ta ngẩng đầu nhìn.

Người tới lại là hiệu thuốc Tạ gia ở Sùng Châu.

Ông ta khom lưng, cung kính nói: “Phu nhân, nhị công sợ người trên dùng hết thuốc an thai.”

“Hắn đích thân gửi thuốc mới đến.”

Tiểu Tiểu ném luôn giẻ rách, xua người ra cửa.

“Hôm nay mới nói thuốc đó là thuốc an thai.”

“Phải chăng là muốn kéo dài thời gian, để tiểu thư không nỡ bỏ thai?”

“Nhị công toán thật giỏi!”

cười gượng, cũng khó xử vô cùng.

Ta thở dài: “Để đó đi.”

động tác rất nhanh.

Trước khi đi, còn để lại ba túi vàng thỏi.

Tiểu Tiểu nhìn thuốc bổ, mắt đỏ hoe: “Giờ còn mấy thứ này.”

“Thì có ích .”

Ta cười khẽ, xé bao thuốc: “Nhân sâm ngàn năm, phàn thạch tán, a giao…”

“Đem bán cũng được.”

15

Khi lá khô Sùng Châu bắt đầu xanh lại.

Đại ca quan sai mang tin tức đến.

Anh gãi đầu, có ngượng ngùng: “Sùng Châu chỉ có thể gửi trạng đến kinh .”

“Nếu nghi phạm không đến Sùng Châu.”

“Thì cũng chịu.”

Ta gật đầu, cho anh gói thuốc.

“Nghe nói chị dâu nghén dữ.”

là đương quy tán.”

“Bổ huyết kiện tỳ, điều hòa tiêu hóa.”

Quan sai nhận lấy, cảm kích vô cùng: “Cô , chờ vợ ngu tôi sinh con, nhất sẽ mang hài đến tạ ơn.”

“Đúng rồi, thích khách lần trước vẫn chưa bắt được, chắc còn quanh , cô ra ngoài nhớ cẩn thận.”

Ta mỉm cười đáp vâng.

Tiễn quan sai ra cửa.

Trong tiệm, tiểu nhị đang níu chặt một người.

“Người này, ngày nào cũng giúp ta khuân vác,”

“Sao bạc lại không nhận?”

Ta bước lại, liền thấy tiểu á khẩu.

Chàng đỏ mặt, lại nghiêng đầu đi.

Như sợ thấy người.

Cũng có thể, sợ thấy ta.

Ta chỉ nhẹ giọng nói: “Nếu chàng muốn làm việc,”

“Hiệu thuốc vẫn có thể giữ chàng lại.”

“Nếu muốn báo ơn ta chuộc thân cho chàng.”

Ta suy một lúc, nghiêm túc nói: “Hiện giờ chưa cần.”

Mây tan rồi lại tụ.

Tiểu á khẩu khom lưng.

Tay cũng rũ .

Ta thẳng thắn hỏi: “Chàng chọn cái nào?”

Tiểu á khẩu rốt cuộc vẫn là câm.

Chàng không trả lời.

16

Ngày cứ thế trôi qua như thường.

Tiểu Tiểu đang sắc thuốc, khuyên ta: “Tiểu thư, người đã sổ liên tục ba ngày rồi.”

Ta gẩy bàn : “Sổ nhiều.”

Hương thuốc từ từ lan tỏa.

Tiểu Tiểu ho khẽ hai tiếng: “Hình như chàng ấy đi chợ đen làm bao cát.”

Đầu ngón tay ta đau âm ỉ.

Chỉ hờ hững ừ một tiếng.

Tiểu Tiểu thở dài: “Nghe nói xương chân mày bị đánh gãy mấy lần.”

Gió lật trang sổ.

Sổ sách này ta càng càng rối.

Thật là tham lam.

Nửa rương vàng mà không đủ cho chàng sống tốt.

Lúc tỉnh hồn lại.

Ta đã đứng dưới đấu trường.

Người đông như hội.

Ta khẽ nói: “Ta chỉ muốn đòi lại vàng thôi.”

Tiểu Tiểu cười nham nhở: “Nhưng tiểu thư, sao lại mang thuốc trị thương?”

May mà tiếng hò reo vang lên, che lấp sự lúng túng của ta.

Tiểu á khẩu thắng rất đẹp.

Chàng thở dốc, ánh mắt sáng ngời.

Đầy ắp vui mừng.

Cho đến khi thấy ta.

Khóe môi chàng cứng lại, siết thẳng.

Ta đặt thuốc , nhẹ giọng: “Đi thôi.”

Nhưng người quá cuồng nhiệt.

Tiểu Tiểu bị đẩy lùi lại phía sau, chỉ kịp hét lên: “Tiểu thư!”

Ta vốn lớn tiếng đáp lại cho yên lòng.

Nhưng lại bị người xô ngã.

Có lẽ do thức đêm ba hôm.

Lại vừa tới kỳ.

Ta chỉ có thể ôm bụng, ngồi xổm nơi góc vắng.

Giữa tiếng bước chân hỗn loạn.

Gió bỗng nổi lên.

Ta ngẩng đầu.

Tiểu á khẩu đang ra dấu thật nhanh.

Trán chàng lấm tấm mồ hôi, môi còn tái hơn ta.

Ta nhìn hướng chàng.

Thấy máu nhỏ trên mặt đất.

Quá xấu hổ.

Ta gượng cười: “Không sao đâu.”

Môi tiểu á khẩu run rẩy.

Chàng từ từ ngồi xổm trước mặt ta.

Lại đỏ mắt.

17

Trong y quán.

Mặt Tiểu Tiểu đỏ bừng, giọng hạ thấp: “Ta đã nói rồi.”

“Tiểu thư không có bệnh.”

Tiểu á khẩu chỉ kéo lấy đại phu, sốt ruột ra dấu liên hồi.

Tiểu Tiểu xoa trán, bất lực: “Tiểu thư không bị sảy thai.”

“Ngươi đừng có nói… nói linh tinh.”

Đại phu bắt mạch xong, mỉm cười hiền hòa: “Công đừng vội.”

“Phu nhân khí huyết suy kiệt.”

“Nguyệt sự mới đến nên mới dữ dội thế.”

Tay tiểu á khẩu khựng lại giữa không trung.

Dái tai chàng rõ ràng đỏ bừng, mà vẫn cố thuốc trị thương lại cho ta.

Mây trôi ngoài cửa sổ gom lại ánh chiều rực rỡ.

Nhưng lại bị gió thổi tan.

Tiểu Tiểu khàn giọng chửi: “Đáng đời ngươi không có vợ.”

Tiểu á khẩu mím môi, tay siết chặt.

Ta nhìn chàng hồi lâu.

Khẽ hỏi: “Sao chàng , ta mang thai?”

Đồng tiểu á khẩu co lại.

Chàng hé môi.

Nhưng đương nhiên, chẳng thể thốt ra nửa chữ.

17 (ký ức kiếp trước)

Kiếp trước.

Ta đã từng vung dao chém Cố Ý Hoan một nhát.

Lúc muốn chém nhát thứ hai.

Bị đá văng ra.

Dao găm rơi lớp lá khô.

Phát ra tiếng lạo xạo.

Giữa mày Tạ Hành đầy sát khí: “ câm đó chẳng qua sắc thuốc sinh hóa cho nàng mấy lần?”

“Hắn chết rồi, nàng liền hóa điên thế này?”

Hiện tại.

Trời cao đất rộng Sùng Châu.

lại chuyện xưa.

Ta chỉ còn một câu hỏi: “Tiểu á khẩu.”

“Thuốc sinh hóa, là ?”

Ngón tay chàng vô thức co rút.

Yết hầu bật ra tiếng nghẹn nhỏ.

Tiểu Tiểu nghi hoặc hỏi: “Tiểu thư, sao lại nhắc đến thuốc ôn cung đó?”

“Chẳng lẽ trên đến Sùng Châu uống chưa đủ?”

“Giờ lại thèm à?”

Gió nổi lên mạnh mẽ.

Làm cờ hiệu trước y quán tung bay.

Tiểu á khẩu cắn rách môi, vẫn không trả lời.

Ta ghé sát lại gần.

Hơi thở chạm nhau, ta nhẹ giọng lặp lại.

“Sao chàng lại ta mang thai?”

Đột nhiên ngoài cửa vang “bộp” một tiếng.

Một tờ thư rơi đất.

của hiệu thuốc nhà họ Tạ cười gượng: “Ha, ta tới không đúng lúc rồi.”

18 – Tạ Hành

Trước khi Thanh Ninh rời đi.

Nàng hình như rất vui vẻ.

Ta không kịp nhiều, dẫn Ý Hoan đến y quán.

Không ngờ.

Đại phu nói thai tượng không ổn .

Nhưng rõ ràng kiếp trước.

Khi nàng sảy thai, lại bảo rằng trẻ này rất khỏe.

Ý Hoan tựa trong ngực ta, nước mắt rưng rưng: “A Hành, thiếp sợ.”

Ta vỗ lưng nàng trấn an.

Nhẹ giọng: “Tiền không vấn đề, kê thuốc bổ đi.”

Không sao.

Ta chợt nhớ tới ánh mắt nhạt của Thanh Ninh, tim khẽ bối rối.

Vội nói thêm: “Kê hai .”

Lòng bàn tay chợt đau nhói, như bị ai đó bóp chặt.

Ta cúi đầu, bắt gặp ánh mắt Ý Hoan lóe lên thù hận.

Chỉ trong chớp mắt.

Nàng đã đổi sang vẻ yếu đuối, khẽ hỏi: “ kia, là để phòng hờ sao?”

Ta mím môi, ậm ừ cho qua.

thời gian kiếp trước.

Lúc này Thanh Ninh đang mang thai ba tháng.

đến Sùng Châu hiểm trở.

Không thể bạc đãi nàng.

Bốn tháng sau.

Sức khỏe Ý Hoan dần nặng nề.

Suốt ngày đòi ta vẽ mày, tô phấn cho nàng.

Ta cũng nhẫn nại dỗ dành.

Cho đến hôm nay.

Khi nhìn hàng mi thẳng tắp của nàng.

Bỗng nhớ đến cái ngứa ngáy khi hàng mi Thanh Ninh lướt qua lòng tay ta.

Trong lúc ngẩn người.

Ý Hoan làm rơi chén trà.

Nàng đỏ mắt chất vấn ta: “Chàng hối hận đã cưới thiếp phải không?”

“Sùng Châu xa , còn nhiều thổ phỉ.”

Thanh Ninh chưa chắc đã còn sống mà chờ chàng.”

Tim ta chấn động.

Chợt nhận ra.

Ba tháng nay, Thanh Ninh chưa từng gửi thư.

Chỉ có ở Sùng Châu.

Thỉnh thoảng hồi âm một hai.

Ta khó chịu đặt bút lông : “Sao nàng có thể tâm địa rắn rết ?”

“Không chịu nổi khi thấy Thanh Ninh sống tốt sao?”

Cố Ý Hoan sững người.

Đúng lúc đó.

Nhận được hai phong thư.

Ta mở thư từ hiệu thuốc Tạ gia ở Sùng Châu.

Nét chữ cẩn thận, nhưng lời lẽ to gan.

Dám viết rằng:

“Nhị công .”

“Phu nhân hình như đã có tân lang rồi.”

Ta trấn tĩnh lại, chẳng còn tâm trí xem thư thứ hai, “Chuẩn bị ngựa.”

Cố Ý Hoan túm tay ta, ánh mắt hung ác: “Chàng muốn đi tìm Thanh Ninh!”

“Không được!”

“Trừ phi thiếp chết!”

Ta nhíu mày: “Nàng sắp sinh rồi.”

“Còn muốn náo loạn?”

Nàng khóc run rẩy: “A Hành, A Hành…”

Không khí tanh ngọt lan ra.

Bà đỡ hoảng hốt: “Vỡ ối rồi…”

Ta có chút choáng váng.

Không rõ qua bao lâu.

Có người nhét trẻ tay ta.

Bà đỡ nói lời tốt lành: “Chúc mừng công , là một tiểu thư.”

bé nhìn ta, cười ngây ngô.

Tim ta bỗng áp.

Kiếp này, Thanh Ninh không bị sảy thai.

Con nàng sinh ra.

Chắc cũng đáng yêu thế này.

Cố Ý Hoan nhìn ta, yếu ớt van nài: “A Hành, đừng bỏ thiếp lại…”

Dù sao.

Nàng cũng từng cứu ta.

Kiếp trước cũng chẳng được làm chính thê, chịu không ít khổ sở.

Ta mềm lòng.

mang nàng .

19

Tiểu Tiểu lắc lắc trống lắc tay, len lén liếc ta.

“Tiểu thư, tiểu á khẩu kia ngày nào cũng mang thạch xương bồ đến.”

“Người vẫn không chịu gặp chàng sao?”

bé trong lòng vươn tay, với lấy chuỗi hạt lắc.

Ta chưa kịp trả lời.

Ngoài cửa vang lên tiếng gọi.

“Thanh Ninh?”

Ta ngẩng đầu, lại nhìn thấy Tạ Hành.

Hắn đầy hân hoan, bước nhanh tới: “ là con chúng ta?”

Trống lắc dừng lại.

Tạ Hành tay, bế nhỏ.

Làm nó sợ đến khóc òa.

Ta lùi lại.

Tạ Hành cười áy náy, như có tự trách: “Là phụ thân đến muộn rồi.”

Quan sai đại ca vừa mua trà quay về kinh hãi.

Anh xô Tạ Hành ra, gắt gỏng hỏi.

“Ngươi làm cha ai hả?”

là con ta!”

Mắt Tạ Hành lóe lên vẻ ngơ ngác.

“Thanh Ninh, con chúng ta đâu?”

Quan sai đại ca cẩn thận đón lấy nhỏ.

Trừng mắt lùng: “Ngươi điên rồi chắc?”

“Cô nào từng có mang chứ?”

20

Môi Tạ Hành tái nhợt.

Hắn run giọng mở lời: “Là xóc, nên sảy thai sao?”

Ta nhìn chiếc xe ngựa đỗ trước cửa hiệu, như cười như không: “Là ở Sùng Châu gặp sát thủ do đại tẩu sai đến…”

Lời vừa dứt.

Rèm xe bị vén lên.

Cố Ý Hoan quấn khăn trán, mồ hôi đầm đìa: “Nói bậy!”

“Cung rõ ràng chưa từng làm ngươi bị thương!”

Quan sai đại ca dụi mắt: “Cô , chẳng phải hung thủ cô vẽ sao?”

Anh ta nhíu mày, đổi giọng nghiêm khắc: “Sao cô là cung ?”

Giữa lúc căng thẳng.

Tùy chỉnh
Danh sách chương