Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1qT7kRGQau

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

5.

“Vui chứ,” ta vỗ nhẹ tay Nguyệt, giọng mềm như nước,

“Có ngươi ở bên, ta tự khắc thấy an ổn.”

Nguyệt khẽ cười, đuôi mắt cong cong như trăng non, rồi cẩn thận nhét tay ta vào chăn:

Nguyệt nguyện theo hầu tiểu thư suốt đời, chỉ cầu tiểu thư ngày ngày đều được khoái ý vui .”

Chẳng đợi trời sáng, tin tức đậu phụ Tây Thi và Lương nhị công tử nửa đêm tư thông, lửa tình cháy đến nến đổ, nhà cháy lan — đã vang khắp phố phường.

người mình không tấc vải, bị Lương xách về giữa đêm, còn được họa lại thành tranh vẽ kèm thoại bản, truyền tay nhau xem như trò cười thiên hạ.

Lập tức, ngôn đêm dâng tấu, chỉ trích Lương đại nhân giáo bất nghiêm, bị trách phạt ba tháng bổng lộc, cấm túc nửa tháng.

ngày ấy, phủ Lương đóng chặt đại môn, lang trung tới khám bệnh cũng phải đi cửa hông, lồng đèn trên tường cũng không còn thắp.

đầy nửa tháng, đoàn người điều tra thuế muối từ Giang Nam trở về.

Ngoài đám lại tham ô bị giải về, còn mang theo vàng bạc châu báu sung công.

Quốc khố được lấp đầy, long nhan hân hoan, rồng tâm vui .

Thanh Phong hồi bẩm: vừa hết kỳ cấm túc, Lương đã mở toang đại môn, mở tiệc đón trưởng tử khải hoàn hồi phủ.

Thế nhưng phần thưởng từ triều đình lại đổ về phủ ta trước một bước.

Thị vệ cùng hồi kể rằng, những vật quý ban thưởng đều là phụ thân ta tự mình lựa chọn trên đường hồi , toàn là những thứ ta và mẫu thân ưa thích.

Thánh thượng vừa mở miệng hỏi: “Khanh muốn thưởng vật ?”, phụ thân đã đáp như đã thuộc làu, không sót một món.

Chẳng bao lâu sau, phụ thân giá đáo phủ ta oai phong lẫm liệt, bước chân vội vàng, câu đầu tiên vừa vào cổng đã là:

“Phu nhân! Như Trân! Các con có vừa món lễ vật này chăng?”

Mẫu thân trách ông hồ đồ, nói ban thưởng của quân vương mà cũng dám kén chọn.

Phụ thân chỉ cười ha hả, vòng tay qua vai mẫu thân, vừa vào sảnh vừa nói:

“Thời cơ khó gặp, phu nhân không hay — lão cáo già kia giấu tư khố cứ như động Thập Vạn Kim Sơn!”

“Như Trân, mau theo phụ thân, ta kể cho con chuyện Giang Nam lần này.”

Ta lặng nhìn phụ thân — người mà tiền , mươi năm trời ta chẳng được gặp lại.

nghẹn ngào, nước mắt suýt nữa rơi xuống, ta gắng nén lại, vội vàng bước theo sau.

Đêm ấy, phụ thân cho gọi ta vào thư phòng.

Ông nói trên đường về đã được lão bộc kể rõ chuyện xảy ra trong , cũng biết rõ việc Lương Văn Tư và Tào Hoan Nhi tư thông bị bắt tại trận.

Ông đặt một phong thư trước mặt ta, nghiêm giọng:

“Là trưởng tử nhà Lương viết gửi ta. Khi ở Giang Nam, hắn hết hỗ trợ, tâm tính trầm ổn, mưu lược rõ ràng — là người có thể gánh vác đại cục.”

“Trước khi hồi , ta từng nghĩ để con tiếp xúc thử với hắn một phen.

Nhưng nhìn tình hình nhà Lương hiện … phụ thân lại do dự rồi.”

“Như Trân, ý con thế ?”

Ta nhìn phong thư trước mặt, bút tích mạnh mẽ dứt khoát nơi mặt phong bì đề rằng:

“Gửi đích thân Như Trân mở xem.”

trước, Lương Văn Nhạc vốn không màng chuyện hậu trạch, lại thường bận việc , nên hiếm khi qua lại với ta.

Khi đó, Lương Văn Tư công danh như nước thuyền, mà Văn Nhạc dù là đích tử, lại như trời sinh đối địch với hắn.

Về sau, nhóm ngôn vì muốn Lương Văn Tư mà liên danh tấu tội Lương Văn Nhạc, kết quả bị giáng chức, đày tới Tấn Dương, huyện lệnh suốt đời không được thăng tiến.

Lương phu nhân từ đó sa sút không gượng dậy được, quyền quản chuyển về tay ta.

Lương đại nhân mất thế, người chấp chưởng thực quyền nhà Lương, đương nhiên trở thành Lương Văn Tư.

Nhưng này, hắn chẳng còn có ta chỗ dựa, lại càng không có thế lực đủ để tranh đoạt với phòng chính.

Xem như ta đã sẵn tay dọn sạch chướng ngại cho Lương Văn Nhạc.

Còn chuyện muốn ta lại bước một bước vào nhà Lương?

Bổn tiểu thư chẳng còn cái sở thích ấy nữa.

Ta chống cằm, tựa vào bên phụ thân, nhấc lá thư đưa vào ngọn lửa, ra oán trách:

“Phụ thân cũng biết hậu trạch nhà Lương bất ổn, vậy mà còn muốn để nhi thân thử hiểm?

Chẳng lẽ người thấy con ở nhà vướng chân vướng tay, muốn tống đi cho khuất mắt?”

Phụ thân bật cười, cầm lá thư đang cháy dở ném vào chiếc chậu đồng bên cạnh mà tiểu đồng đã chuẩn bị sẵn.

Đợi tro tàn rơi hết, ông chậm rãi nói:

“Chỉ cần con muốn, thì cứ gả đi. Phụ thân sẽ vì con dọn sẵn mọi đường,

Như Trân của ta, nhất định không thể chịu nửa phần khổ sở.”

Một khắc ấy, nước mắt dâng trào nơi khóe mắt.

trước, trước khi xuất giá, phụ thân từng cùng ta đào ba vò nhi hồng chôn dưới gốc mai, để của hồi môn cho con gái.

Khi ấy, ông cũng nói một câu không sai biệt chút với :

“Cứ yên tâm mà gả, phụ thân đã sớm trải đường cho con rồi. Như Trân của ta, quyết không thể chịu uất ức.”

Trước khi rời khỏi thư phòng, ta quay đầu lại hỏi:

“Nếu như… nhi nhìn nhầm người, cuối cùng vẫn chịu thiệt, thì sao hả phụ thân?”

Phụ thân ta khi ấy chỉ mỉm cười, giọng nhẹ nhàng mà thấm vị đời:

“Khổ sở chứ? Cùng lắm cũng chỉ là món ‘ngọt ngào cuối cùng’ của kẻ không biết trân quý mà thôi.”

 

Nửa tháng sau, Lương Văn Tư và Tào Hoan Nhi chính thức đính hôn.

Người đích thân đưa thiệp mời tới phủ ta, lại chính là Lương Văn Nhạc.

Hắn còn trẻ hơn nhiều so với ký ức ta từng có ở trước, dung mạo anh tuấn, kiếm mi rực khí, dáng phi phàm.

tiểu thư không nguyện gặp ta… là vì chuyện của nhị đệ chăng?”

Hắn mở bằng giọng điệu quả quyết.

Ta còn nghĩ ra nên đáp thế , thì câu tiếp theo suýt khiến ta xé nát thiệp mời ngay tại chỗ:

“Sớm biết vậy thì năm ấy nên một đao chém chết, khỏi phải vướng tay vướng chân, chậm trễ nhân duyên của ta.”

Ta lạnh mặt, gần như không kịp suy nghĩ liền đáp :

“Theo luật Đại Tề, huynh đệ tương tàn, phạt đánh ba mươi trượng.”

“Lương đại nhân lộ hanh thông, đừng để mắc dại vì một kẻ như hắn mà chuốc họa vào thân.”

Hắn khựng lại, ánh mắt dừng trên mặt ta như thể không hiểu vì sao ta lại phản ứng dữ dội như vậy.

Nhưng chỉ có ta biết —

Người nói đó là ai, và đó từng khiến một trước của ta nát tan thế .

Một câu “sớm biết đã giết từ đầu” thì ngông cuồng hài hước, nhưng từng là vết dao cắt vào xương tủy, để lại vết sẹo đau đớn nhất trong cuộc đời ta.

6.

“Hắn lừa cô,” Lương Văn Nhạc nói, “ta tưởng… cô cũng muốn mạng hắn.”

Cũng muốn?

Ta khẽ cười, giọng bình thản mà lạnh như băng:

“So với để hắn chết nhanh gọn, ta càng thích nhìn hắn tính toán trăm phương ngàn kế, cuối cùng lại tay trắng mà rơi vào cảnh sống dở chết dở.”

Lần này thì Lương Văn Nhạc im lặng.

Hồi lâu sau, hắn lặng lẽ gật đầu, thấp giọng:

“Ta hiểu rồi.”

Rồi xoay người rời đi.

Ta không rõ hắn thực sự hiểu được bao nhiêu…

Nhưng được bao lâu, ta đã nói hôn sự của Lương Văn Tư và Tào Hoan Nhi đã xảy ra biến cố.

nói đại phu chẩn ra thân thể Tào Hoan Nhi hư nhược nghiêm trọng, nghi từng bị sảy thai.

Lương lập tức phái người âm thầm điều tra, quả nhiên tra ra được một lang y giang hồ từng bốc thuốc phá thai cho năm trước.

Lúc này, có người thuật lại:

“Nhị công tử nói năm trước còn quen biết Tào Hoan Nhi, hài tử đó tuyệt không phải của hắn. Mà Tào Hoan Nhi sớm đã không còn trong trắng, lần đầu hoan hảo còn chọn ngay ngày có nguyệt sự.”

Ta tiện miệng tiếp , giọng không gợn sóng:

“Thật chẳng sạch sẽ … chẳng trách năm rồi mà thân thể vẫn yếu nhược.”

Rồi quay đầu, liếc nhìn Lương Văn Nhạc đang đi theo phía sau ta, dáng ung dung tự tại, như thể chẳng để tâm chuyện xong.

Ta hơi nhướn mày, nửa giễu nửa thật:

“Ngươi cũng thật chẳng biết chừng mực, chuyện phòng the của đệ mình mà cũng đem ra nói giữa đường với một tử xuất các như ta, không sợ ta đi báo kiện ngươi vì tội xúc phạm phong hóa sao?”

Lương Văn Nhạc chỉ nhún vai, cười nhạt một cái rồi lập tức đánh trống lảng, chuyển đề tài, không hề có chút ăn năn trong dáng .

— Người nhà Lương, quả thật không ai bình thường.

“Ngươi nói không sai,” ta khẽ cười, giọng mang theo vài phần thú vị, “so với giết chết hắn, nhìn hắn từng bước thất bại, là chuyện thú vị hơn .”

Lương Văn Tư không ngừng sai người đưa thư tình và lễ vật đến phủ ta.

Ta cố ý để yên , gom lại rồi một lần cho người trả hết về.

Không ngờ Lương Văn Nhạc không biết từ đâu được chuyện này, liền giành việc ấy từ tay tiểu đồng, tìm một chiếc hòm, cố tình kéo đi giữa phố, một đường nghênh ngang mà về.

Có người tò mò hỏi, hắn liền nói thẳng không hề khách khí:

“Đệ đệ thứ của ta cứ đưa lễ vật đến phủ mãi, khiến tiểu thư không chịu nổi.

sai ta đem trả lại, bảo tự lo liệu .”

sau, phụ thân hồi phủ sau buổi triều, vừa cởi áo mũ đã cười kể:

“Lương đại nhân bị ngôn dâng tấu nữa rồi, tội là không dạy nổi con —

Đã đính hôn lại còn trêu hoa ghẹo nguyệt, quấy rối khuê nhà lành.”

“Lương đại nhân sau khi bãi triều nổi giận đùng đùng, chắc là về phủ dạy dỗ nhị công tử một trận rồi.”

Quả nhiên, phủ Lương lại đóng cửa không ra mặt.

Chẳng bao lâu sau, tin hỷ sự của Lương Văn Tư bị dời ngày lan khắp thành.

Vốn định cưới vào tháng Sáu sang năm, lùi ngay cuối thu năm , sát sau kỳ Thu Hội.

Nhưng Lương Văn Tư còn chết, trước ngày thi vẫn cố gửi thư đến ta:

“Nếu ta đỗ đầu kỳ Hội thí, Như Trân, chúng ta bắt đầu lại… được không?”

Ta chẳng buồn đáp, dứt khoát cùng Thanh Phong và Nguyệt đường đến chùa Linh Ẩn tĩnh tu.

Bên ngoài truyền rằng ta đi cầu phúc cho huynh trưởng nơi biên cương, còn thiên hạ nghĩ sao — ta mặc.

Mãi đến trước ngày bảng vàng đề danh một , ta về lại phủ .

Hoàng thượng đã báo tin thắng trận ở biên ải, huynh ta đang trên đường khải hoàn hồi .

“Tin thắng trận sẽ được công bố cùng bảng Hội thí ngày mai. Như Trân có thể ra xem náo nhiệt.”

Ta ngoan ngoãn đáp , rồi liếc mắt nhìn phụ thân —

đều hiểu rõ trong mắt nhau cùng viết chữ: “châm dầu.”

sau, ta cùng Nguyệt ra xem bảng, xe ngựa vừa dừng đã tiếng reo hò:

“Nhị công tử nhà Lương là thủ khoa Hội thí năm đó!”

Người qua kẻ lại nô nức tụ lại, chen chúc chúc mừng Lương Văn Tư và Tào Hoan Nhi.

Tên từng bị chê cười nửa năm , rốt cuộc ngẩng đầu hãnh diện một phen.

Chỉ là Tào Hoan Nhi chẳng có là vui sướng sắp được phu nhân cống sĩ.

chỉ cầm khăn tay miễn cưỡng nở nụ cười, nhưng ánh mắt lại liên tục quét khắp nơi, như đang tìm người…

— Tìm ta.

Nhưng ta đứng cách đó không xa, trong đám người, bình thản nhìn và kẻ sắp thành phu quân của , tựa như xem một trò hề mà chính ta là người đã dựng màn.

Ta vừa bước gần lại, người kia như chợt nhận ra sự hiện diện của ta.

Trên mặt Lương Văn Tư tràn đầy hân hoan đắc ý, đến những người đứng cạnh hắn cũng đều chú ý đến ta, tự nhiên nhường ra một lối.

Hắn nâng chân, như định tiến lại gần, nhưng nghĩ tới điều đó, lại thôi.

Cuối cùng chỉ đứng yên một chỗ, rõ ràng là đang chờ ta chủ động bước tới chúc mừng.

Bên tai vang tiếng hừ lạnh của Nguyệt, còn Thanh Phong thì đã len vào đám người chen đến trước bảng vàng.

Ta vừa nhấc chân định bước đi, Tào Hoan Nhi đã nhanh hơn một bước, đột ngột lao đến quỳ sụp ngay dưới chân ta.

tiểu thư! Xin người rộng lượng, tha cho thiếp một con đường sống!”

Cảnh tượng này khiến toàn trường sững sờ, một lúc lâu vẫn không ai có phản ứng, thậm chí không một ai nhớ tới chuyện nên đỡ đứng dậy.

tiểu thư, người là thân phận tôn quý, nhưng thiếp cũng là tử lương ! thành đều biết thiếp và Tư lang có tình ý. Hà tất người cứ phải tranh đoạt cùng thiếp đến cùng như vậy?”

Người vây xem mỗi lúc một đông, tiếng bàn tán râm ran khắp nơi.

Lương Văn Tư lúc này vội bước , vừa đưa tay kéo Tào Hoan Nhi, vừa lạnh mặt quát:

“Lại giở trò nữa! Không thấy mất mặt hay sao? Còn không mau về!”

Thế nhưng Tào Hoan Nhi mềm nhũn như bùn, tay chân không có chút sức lực, nhìn thì như yếu đuối vô hại, nhưng lại nhất quyết không chịu rời khỏi chỗ, kéo thế cũng không đi nổi.

– Một màn “tình địch quỳ gối”, giữa chốn đông người mà dựng nên một màn tuồng thê lương, chỉ tiếc… ta không phải là người sẽ diễn theo kịch bản ấy nữa rồi.

Tùy chỉnh
Danh sách chương