Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

8.

Năm đó, tôi bất ngờ bị liệt nửa người.

Không những không còn giúp được chúng việc , mà ngược lại còn phải chúng lo cho tôi.

Con gái chẳng mảy may quan tâm đến sức khỏe của mẹ, trái lại còn trách móc:

“Mẹ đúng là chỉ gây thêm phiền phức! Hai vợ con phải đi làm, con cái lại còn nhỏ, mẹ con sống sao nổi?”

Con rể thì không nói thẳng với tôi, cố ý to tiếng cãi nhau với con gái:

“Tôi đã , mẹ tôi qua chăm con. Cô thì khăng khăng đòi mẹ cô đến. Tôi sống từng này năm, chưa thấy nhạc mẫu nào còn có con trai mà lại cứ ở lì nhà con gái cả. Sao không sang ở với thằng em trai cô ấy đi?”

Tôi một gồng gánh nuôi cả hai em chúng hơn mười năm trời, mà chúng nó không nổi cảnh chăm tôi nửa năm.

Tết năm đó, con gái muốn về quê ăn Tết sớm, hy vọng con trai đón tôi sang nhà nó .

Con trai không tình nguyện, cau có nói:

“Đã thỏa thuận là mỗi nhà một năm, phải qua năm đến lượt con chứ.”

Con gái cãi lại:

“Anh là con trai, còn tôi là con gái. Con gái đi lấy thì như bát nước hắt đi, việc nuôi dưỡng cha mẹ là trách nhiệm của con trai.”

Con trai bật lại:

“Đến lúc chia tiền thì anh em bình đẳng, đến khi chăm sóc cha mẹ thì lại con gái là nước hắt đi? Lúc đó sao không nhớ đã là con gái gả đi ?”

Thế là, năm 27 tuổi, con gái thẳng đẩy tôi sang tận cửa nhà em trai nó.

Nó nói:

“Em không tin nó lại tuyệt tình đến mức không cho mẹ .”

Con trai mở cửa ra, mặt đầy lửa giận:

“Chưa đến lượt tôi! Tại sao lại bắt tôi chăm? Tôi cũng phải ăn Tết chứ?”

Nó tức tối quát:

“Tóm lại không phải phần của tôi. Có chuyện xảy ra cũng là lỗi của ấy.”

Nó còn nghiến răng:

“Tôi không tin, ấy dám an tâm mà đi ăn Tết mặc kệ mẹ thế này.”

là, con gái dẫn con về quê ngoại ăn Tết từ sớm.

Sợ em trai gọi làm phiền, nó còn thẳng chặn luôn số điện thoại của nó.

Con trai tức đỏ mặt, chỉ thẳng tôi mà mắng:

“Đấy, đây chính là đứa con gái mẹ đã thiên vị cả nửa đời người! Rõ ràng nó đã gả đi , mà mẹ vẫn cho nó nhiều tiền như thế.”

“Còn con thì sao? Con là con trai cơ mà! Từ xưa đến nay, chẳng phải là con trai thừa kế gia sản, gánh vác chuyện phụng dưỡng cha mẹ hay sao? Đằng này mẹ đã chia hết, thế tại sao chỉ con phải gánh việc nuôi mẹ?”

“Nhà nào cưới vợ mà cha mẹ chẳng mua nhà, mua xe cho con trai? Còn con thì sao? Nhà, xe do con kiếm tiền mà có. Con nuôi cả một gia đình đã khó khăn lắm . không có tiền, vợ con bỏ đi, nhà tan cửa nát, lúc ấy con phải làm sao?”

Lúc ấy, nửa người tôi đã tê liệt, muốn mở miệng cũng chẳng thốt ra được lời nào.

Chỉ có thể ngồi co ro trong gió rét, nước mắt giàn giụa.

Tôi bị bỏ mặc cửa nhà con trai suốt cả đêm. Cả người cứng đờ như băng, cho tới khi vệ khu nhà và hàng xóm đến khuyên can, nó đẩy tôi .

Người ngoài không còn tán:

cụ này chắc kia làm chuyện ác , nên con trai đối xử tàn nhẫn thế chứ?”

Về sau, tôi cũng không rõ em chúng bạc thế nào.

Ngày thường, vừa tan ca, chúng lại đẩy tôi ra ngoài “đi dạo”.

Tôi còn ngây ngô tưởng rằng cuối cùng chúng cũng nghĩ cho mẹ.

Ai ngờ, trong một lần xuống dốc, chúng bất ngờ buông . Chiếc xe lăn lao vun vút trên con dốc, chỉ dừng lại khi đâm sầm một chiếc xe tải.

Khi được viện, tài xế quỳ lạy van xin bác sĩ:

“Xin hãy cứu lấy mạng ấy, bao nhiêu tiền tôi cũng lo, xe tôi còn có hiểm.”

Bác sĩ cầm phiếu phẫu thuật cho con trai con gái tôi ký tên. chúng lại chần chừ, nói rằng phải “ngồi xuống bạc đã.”

Hai đứa bạc lâu đến mức bác sĩ cũng không nổi, hỏi gắt:

người xong chưa? Không mổ ngay bây giờ thì e là muộn mất.”

Con gái không nói, nhìn sang con trai. Con trai cũng lặng im, hai đứa cứ thế nhìn nhau, chẳng ai mở miệng.

Bác sĩ khó :

“Dù sao cũng không phải người trả tiền. Kết quả xấu nhất thì cũng là ca mổ thất bại, chẳng phải vẫn còn hơn là ngồi đây nhìn sao?”

Con gái ôm mặt nói:

“Con chỉ sợ mẹ khổ.”

Con trai nhìn tôi:

“Mẹ, ý mẹ thế nào?”

“Mẹ, giờ kinh tế khó khăn. Mẹ quyết đi. mẹ muốn làm phẫu thuật thì gật đầu, không muốn thì đảo mắt ra hiệu.”

Đúng là có học, lắm mưu nhiều mẹo.

Đầu tôi chấn thương, cả người bất động, còn gật đầu kiểu ?

Tôi chỉ có thể trợn to mắt. Tôi chẳng muốn sống sao? Tôi ngoài 50, cả một đời này…

9.

Nghĩ đến đây, nước mắt tôi ào ào rơi xuống, cảnh sát đứng bên khăn giấy đến nỗi mờ cả bóng.

Tôi nấc nghẹn:

“Bố chúng nó mất sớm, một tôi dậy từ tinh mơ, làm quần quật…”

Tôi định bụng nhân lúc này mà trút bớt nỗi khổ, con gái tuyệt nhiên không cho tôi cơ hội.

Nó gắt lên:

“Được , đừng bôi tro trát trấu !”

“Có phải con bắt mẹ phải kết hôn, con không? Có phải con bắt bố con trẻ không? Có phải con bắt mẹ thêm đứa thứ hai không?”

“Con mẹ khổ cả đời, khổ đâu phải do bọn con gây ra.”

“Mẹ nuôi không nổi con thì đừng !”

“Lúc sung sướng sao không nghĩ sớm, nuôi con không nổi?”

Nước mắt tôi lập tức khựng lại. Cái nỗi ấm ức này còn có kể .

Nói đi nói lại, hóa ra tất cả là lỗi của tôi.

Chính tôi đã ra hai con đỉa hút máu .

Tôi đứng dậy, gật đầu:

“Đúng, con nói đúng. nên từ nay mẹ sẽ không quản con . Làm mẹ, nghĩa vụ mẹ đã tròn. con sống hay , với mẹ không còn liên quan. thấy đời này không như ý, thì cứ đi mà !”

“Năm đó, chúng ta đâu có hỏi con có muốn ra không. bây giờ, con hoàn toàn có thể hỏi : muốn sống hay muốn .”

Cảnh sát còn định nói đó, tôi giơ ra hiệu đừng lên tiếng .

Tôi lại bước đi, lần này họ không còn ý định chặn .

Con trai đuổi theo, nói:

“Mẹ, những lời làm mẹ tổn thương, con chưa từng nói. Mẹ hết 1,8 triệu cho con, con hứa sẽ nuôi mẹ, lo cho mẹ đến lúc cuối đời.”

mẹ sớm nhận ra, con vốn là con gái nhà người ta, nuôi kiểu cũng không quen, nó sớm muộn cũng là người ngoài. Còn con thì khác, con là con trai, con là đàn ông, mẹ có con bên cạnh là chính đạo. thì theo con trai chứ.”

Tôi giơ tát thẳng mặt nó:

“Cút mẹ mày đi!”

10.

Mấy ngày sau, tôi phát hiện lên hot search.

Đi trên đường, người qua kẻ lại chỉ trỏ tán.

Một cụ trông hiền lành tiến lại gần, khuyên nhủ:

“Cô em à, nói thật lòng nhé, bây giờ cô làm tuyệt tình như , sau này e là tuổi già sẽ rất thê lương đó.”

còn lấy ví dụ:

“Nghe chưa, dạo cũng có một người phụ nữ giống cô, bán nhà đi du lịch, chẳng lại cho con cái một xu. Kết quả, tiền tiêu sạch , lại quay về muốn con cái nuôi. Cô nói xem, như có ổn không?”

dừng lại, nhìn tôi lắc đầu:

mà cô còn nặng hơn đó, ít nhất người ta còn đợi con cái trưởng thành, còn nhà cô, hai đứa vẫn đang học đại học cơ mà.”

Tới lúc này tôi hiểu ra: thì ra hai đứa ngỗ nghịch ấy đã nhờ báo chí chuyện lên sóng.

ống kính, chúng diễn kịch rất giỏi:

“Mẹ bọn con như bị người ta bỏ bùa , ngày đâu có như thế. Lúc trong nhà chỉ còn lại một quả trứng, mẹ còn bẻ đôi, chia cho hai anh em mỗi người một nửa, bản thân thì không nỡ ăn một miếng.”

“Bây giờ mạng xã hội thật sự hại người, toàn gieo những tư tưởng ích kỷ, lợi, khiến mẹ con thay đổi, trở nên hồ đồ.”

“Con chỉ mong mẹ sớm tỉnh ngộ, sớm quay về nhà.”

“Nhà con không còn bố , con thật sự không muốn mất đi cả mẹ.”

Sau đó, tôi bị ban tổ chức một chương trình hòa giải liên hệ.

Họ nói hai đứa con của tôi đã gửi đơn cầu cứu, hy vọng chương trình đứng ra làm trung gian.

Yêu cầu của chúng cũng chẳng cao, chỉ cần tôi bỏ tiền ra đóng học phí, cấp cho chúng một khoản hoạt phí “hợp lý”.

Chúng còn mạnh miệng tuyên bố:

ấy vẫn không , thì chúng con yêu cầu được nhận phần thừa kế hợp pháp từ tài sản cha lại.”

“Ngôi nhà đó là do bố lại, chúng con có quyền thừa kế.”

Tôi vốn dặn lòng không thèm bận tâm, đã đụng đến chuyện ấy, tôi thấy thiết nghĩ nên giải thích rõ cho hai đứa một phen.

Tùy chỉnh
Danh sách chương