Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3LGhN4B1LW
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
5.
10 giờ tối, Cố Thành về nhà.
Trông anh ta mệt mỏi, mặt mày u ám.
Tôi cố ý hỏi: “Anh trúng số chưa?”
Anh ta cáu kỉnh: “Trúng cái đầu ấy! Đừng làm phiền tôi. Tại sao người ta trúng hoài mà tôi không trúng? Tôi mua suốt 10 năm rồi, cũng nên đến lượt tôi chứ!”
Tôi thầm cười trong bụng: “Có người trúng thật à?”
“Trúng tận 50 triệu đấy, ngay tại thành phố mình luôn. Nếu là tôi trúng thì…”
Anh ta đang định tuôn ra cả tràng, may mà kịp cắn lại.
Tôi biết rõ đoạn sau thế nào rồi. Mấy dân chơi vé số truyền tai nhau câu chuyện đó cả chục lần.
Khác nhau là, người ta chỉ đùa, còn kiếp trước của anh ta làm thật.
Không khí lúc này không hợp để nói tiếp, anh ta bèn chuyển hướng sang mắng tôi: “Cô xem cô đấy, Lâm Vãn, thầy còn bảo cô vượng phu, có vận phát tài, tôi thấy toàn là vớ vẩn! Mười năm rồi, cô chọn số nào cũng chẳng trúng nổi cái giải an ủi!”
Giờ phút này, anh ta chẳng khác gì con linh cẩu bị sư tử giật mất con mồi – vừa gào vừa nhục nhã.
Anh ta càng tức, tôi càng hả hê, hưởng thụ vài giây khoái cảm từ cơn tuyệt vọng của anh ta.
Tôi đáp lại bằng giọng mỉa mai: “Thì ai bảo anh tin? Tôi có phải thần Tài đâu!”
“Nổi điên với tôi làm gì? Có lần nào tôi chủ động bảo anh mua đâu, chẳng phải toàn anh năn nỉ tôi đưa số sao? Bao nhiêu tiền đốt vào mấy cái vé số ấy, tôi còn chưa thèm tính với anh đấy. Vậy mà còn trách móc à? Nếu giỏi thì từ giờ đừng có mua nữa.”
Mặt anh ta đỏ bừng: “Hừ! Tin cô chẳng bằng tin con heo! Đúng là bị ma xui quỷ khiến!”
“Vậy tốt, sau này đừng phí tiền nữa, cũng đỡ nhức đầu.”
Cố Thành bị tôi nói cho câm nín, tức giận ném áo khoác lên ghế salon.
Ở ngoài không thuận, về nhà cũng bị bật, anh ta tức gần phát điên.
Tôi mặc kệ, tự lo vệ sinh cá nhân.
Một lúc sau, anh ta xách chăn vào phòng rồi vác luôn ra sofa nằm.
Tôi cười thầm. Tốt, như vậy càng hay.
Cố Thành, bây giờ anh chưa vui cũng chẳng sao, vì từ mai trở đi – anh không có ngày nào được vui nữa đâu.
Chúng ta rồi sẽ rõ!
6.
Sau một đêm im lặng, cả hai tỏ ra như đã nguôi giận, cố gắng giữ vẻ hòa thuận bề ngoài.
Ăn sáng xong, lúc Cố Thành chuẩn bị ra cửa, tôi còn buôn chuyện vu vơ: “Cổng khu mình sầu riêng đang giảm giá đấy, rẻ lắm. Hôm qua em mua cho Đồng Đồng một trái, tối qua anh không ăn, chiều về nhớ ăn miếng nha.”
Anh ta bực mình: “Tôi không thích ăn. Sầu riêng đắt vậy, hai mẹ con cô ăn đi. Chiều có về được hay không thì tùy lịch.”
Tôi mỉm cười: “Ừ, vậy anh nhớ nhắn tin cho em.”
Quả nhiên, gần cuối giờ làm việc, tôi nhận được tin nhắn từ Cố Thành:
【Vợ à, anh phải tăng ca, về trễ nhé.】
Tôi đáp lại gọn gàng:
【Ừ.】
Thu dọn đồ xong, tôi thay một bộ đồ mới, đội thêm mũ rồi ra ngoài.
Gọi xe, tôi đến thẳng khu chung cư mà Mặc Tiểu Nhã đang ở.
Lần trước, khi Cố Thành đưa tôi về, nói là “tiện đường” chở cô ta – tôi đã nhớ rõ khu cô ta xuống xe, chỉ là chưa rõ tòa nào.
Khu này cũng cũ kỹ, cổng vào chỉ để làm cảnh, bảo vệ cũng chỉ đứng cho có.
Tôi lén lút chui vào, núp sau một gốc cây cảnh to, chờ đúng người xuất hiện.
Khoảng mười phút sau, xe của Cố Thành xuất hiện.
Vừa vào cổng, thấy chỗ đậu trống là anh ta ghé ngay.
Lúc bước xuống, tay anh ta xách một túi nhựa – bên trong là một trái sầu riêng nặng trĩu.
Tôi thầm cười lạnh. Biết ngay mà.
Con gái có sầu riêng ăn thì “con trai cưng” bên ngoài càng phải có!
Sáng tôi không kích động anh ta, là để chừa chuyện này cho tối nay.
Giờ đây, với tôi – thời gian là vàng, từng phút giây đều phải tận dụng.
Cố Thành rẽ vào lối bên trái, tôi hoà vào dòng người, âm thầm bám theo phía sau.
Không đi xa, tôi đã thấy Mặc Tiểu Nhã – bụng bầu vượt mặt – dắt theo một bé trai đi về phía anh ta.
Vừa nhìn thấy anh, đứa bé đã reo lên “Ba ơi!” rồi lao vút tới.
Cố Thành quỳ xuống, đặt sầu riêng xuống đất, ôm đứa bé lên cao rồi ôm siết vào lòng, hôn tới tấp.
Mặc Tiểu Nhã đứng bên, xoa bụng bầu cười ngọt lịm.
Sau đó, Cố Thành tay xách sầu riêng, tay khoác eo Mặc Tiểu Nhã, theo sau là cậu con trai nhảy nhót dẫn đường vào nhà.
Một khung cảnh ngọt ngào như truyện tranh: vợ mang bầu, con trai dắt tay, đón người chồng vừa tan làm trở về.
Nhìn từ ngoài, ai chẳng xuýt xoa: hạnh phúc quá!
Nhưng với tôi – cảnh tượng này phải được khắc sâu, phải trở thành đòn đánh trời giáng vào mặt Cố Thành.
Vì vậy, nó đã sớm bị tôi ghi hình lại bằng điện thoại.
Ngay khi thấy đứa bé chạy tới, tôi lập tức núp sau gốc cây to, bật chế độ quay lén – chuẩn bài!
Tôi quá thông minh, suýt nữa vỗ tay khen chính mình.
Xác định được tòa và căn hộ họ ở, tôi ngồi lên chiếc ghế đá trong bóng râm, bắt đầu chờ thời.
Tôi không định bắt quả tang ngay hôm nay.
Tôi sẽ đánh từng đòn riêng rẽ – từng cú đều trí mạng.
7.
Tôi gọi điện cho ba, nhờ ông qua đón Đồng Đồng về nhà ông bà ngoại.
Tối nay, khi đối mặt rõ ràng với Cố Thành, tôi không muốn con bé chứng kiến bộ mặt tệ hại của bố mẹ mình.
Khoảng hai tiếng sau, Cố Thành rời khỏi khu chung cư.
Tôi nhìn theo bóng lưng anh ta khuất dần nơi cuối đường, sau đó đứng dậy đi về phía nhà Mặc Tiểu Nhã.
Tầng hai, một căn có người, một căn không — tìm rất dễ.
Cô ta đang mang thai, để tránh gây rắc rối không cần thiết, tôi bật sẵn chế độ quay video trên điện thoại và cầm thẳng trong tay.
Cửa vừa mở, nhìn thấy tôi, vẻ kinh ngạc của Mặc Tiểu Nhã hiện rõ, nhưng trong lòng tôi lại cực kỳ bình tĩnh.
Là vợ cả, tôi đến đây đường đường chính chính, khí thế nhất định phải đè được cô ta.
Tôi ngẩng đầu, mặt lạnh tanh, ánh mắt sắc như dao nhìn thẳng vào cô ta.
Cô ta lộ rõ vẻ hoảng sợ, miệng há ra nhưng mãi mới nói nổi một câu: “Chị Lâm Vãn… sao chị lại ở đây?”
Tôi không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn cô ta với ánh mắt lạnh băng.
Cô ta càng thêm bối rối: “Chị Lâm Vãn, hay chị vào nhà ngồi đi…”
Tôi nói: “Không cần. Có mấy tháng rồi?”
Cô ta đảo mắt liên tục, hai tay bất giác ôm bụng.
“Hơn 4 tháng rồi…”
“Ồ, tiếc thật đấy, chắc mặc váy cưới không nổi nữa đâu.”
“Váy cưới?!” Cô ta kinh ngạc nhìn tôi, vẻ mặt tràn ngập hoang mang.
“Một đứa con ngoài giá thú chưa đủ sao? Còn định làm thêm một đứa nữa.”
“Chị Lâm Vãn, chị biết hết rồi sao? Em xin lỗi…”
“Xin lỗi có ích gì? Nếu xin lỗi mà được tha thì cần gì cảnh sát? Hai người đã phạm tội trùng hôn, biết không?”
Mặc Tiểu Nhã sợ hãi đến mức nước mắt tuôn trào.
Cái vẻ thảm hại đó… nhìn thật dễ chịu.
“Giờ tôi đã biết hết, cô tính làm sao?”
“Em… em không biết. Anh Cố nói sẽ sớm ly hôn với chị… Anh ấy vừa đi, hay là em gọi anh ấy về?”
Cô ta không ngốc, lúc quan trọng còn biết lấy Cố Thành ra làm lá chắn.
“Tôi không cần gọi, cũng không phiền phức vậy. Tôi chỉ đến nói cho cô biết — hai người khiến tôi thấy ghê tởm. Tôi sẽ không ly hôn đâu, tôi sẽ kéo dài cho đến khi hai người mục nát luôn.”
Mặc Tiểu Nhã vịn chặt vào khung cửa, như thể vừa bị rút cạn sức lực.
Cô ta khóc lóc: “Không thể nào! Anh Cố nói chắc chắn sẽ ly hôn rồi cưới em mà…”
Tôi cười lạnh: “Cô cũng tin lời thằng đàn ông tồi đó? Tùy cô thôi. Tiện đây báo cho biết, chuyện bẩn thỉu của hai người, tôi có đầy đủ bằng chứng. Cần thiết thì gặp nhau ở tòa.”
“Em… em phải gọi cho anh ấy! Anh ấy lừa em… Anh ấy gạt em…”
Cô ta nói năng lộn xộn, chộp lấy điện thoại trên tủ giày.
Tôi mỉm cười: “Chưa chắc anh ta lừa cô. Chẳng qua là tôi không dễ đối phó.”
“Đã làm tiểu tam thì phải có bản lĩnh đòi danh phận. Muốn trèo lên chính thất, dễ thế sao?”
“Mặc Tiểu Nhã, cứ thử mà xem. Tôi chờ.”
Giọng tôi đầy khiêu khích, nói xong thì quay người xuống lầu, về nhà trong tâm trạng rất vui.
Vật cực tất phản.
Tôi tin cơn bão sắp nổi lên từ phía Mặc Tiểu Nhã sẽ khiến Cố Thành không kịp thở.
Quả nhiên, vừa về đến nhà không lâu, điện thoại Cố Thành đã gọi tới.
8.
Vừa bấm nghe, tiếng gào rống như sấm đã chui thẳng vào tai.
Tôi lập tức bật chế độ ghi âm.
“Lâm Vãn, cô bị điên à?! Có tức giận thì trút lên tôi đây này! Cô dám chạy đi gây sự với cô ấy, cô còn là người không hả?”
“Cô ấy đang mang thai! Nếu có chuyện gì xảy ra với đứa bé trong bụng, tôi sẽ không tha cho cô!”
“Cô biết rồi thì sao?! Ai bảo cô không sinh nổi con trai, cô định đoạn tuyệt hậu duệ nhà họ Cố đấy à?”
“Những năm qua tôi đã đối xử tốt với mẹ con cô lắm rồi, đừng có mà được voi đòi tiên!”
Tôi đặt điện thoại lên bàn ăn, vừa bóc tôm hùm cay vừa nghe, hương vị cay nồng, tươi ngọt — tuyệt vời!
Cố Thành, cứ mắng đi, càng nhiều càng tốt.
Khi con người chìm trong kinh hoảng và tức giận, họ dễ mất kiểm soát.
Huống chi bây giờ anh ta đang vội dỗ tình nhân, lại còn muốn thể hiện bản lĩnh đàn ông.
Đặc biệt khi anh ta cho rằng người bị trút giận vẫn là con ngốc dễ dắt mũi như xưa.
Ra tay trước, đè người bằng mồm là bài tủ của anh ta.
Nghe những lời vô sỉ đó, tôi lần đầu thật sự hiểu: Vợ chồng trở mặt, tình thù sâu như biển.
Cuối cùng, khi mắng chửi đã đời, anh ta bỗng phát hiện — tôi im lặng.
Không khóc, không phản ứng. Điều này rõ ràng vượt khỏi dự đoán của anh ta.
Anh ta gào lên: “Lâm Vãn! Cô nghe thấy không?! Tôi nói bao nhiêu mà cô không thèm đáp lại một câu à?!”
Tôi lạnh nhạt: “Cố Thành, anh cứ mắng tiếp đi. Anh có hiểu rõ tình hình chưa? Bây giờ người bị bắt gian là anh đấy.”
“Chỉ cần tôi muốn, anh hoàn toàn có thể ngồi bóc lịch vài ngày.”
“Đừng tưởng gào to là tôi sợ. Giờ người nên cầu xin là anh. Tôi không rảnh đôi co với anh nữa.”
Dứt lời, tôi dứt khoát cúp máy.
Anh ta lập tức gọi lại liên tục — tôi tắt hết.
Khoảng một tiếng sau, tôi nghe thấy tiếng ổ khóa xoay.