Kiếp trước, khi Lâm An Chi đưa cô thanh niên trí thức kia bỏ trốn, tôi đã dẫn người chặn họ lại; Chu Chi Chi vì vấn đề tác phong mà nhảy sông, được cho là đã chếc.
Nhưng chỉ ba ngày sau, Lâm An Chi lại đến tận nhà cầu hôn, và tôi đã bị gia đình ép phải đồng ý.
Sau khi kết hôn không lâu, chính sách về thành phố được ban xuống, anh ta cũng trở về thành phố và khôi phục chức vụ cũ. Ba mươi năm sau đó, tôi không thể sinh con, phải chịu đủ mọi sự đày đọa ở nhà chồng.
Đến khi gần chếc, tôi mới bàng hoàng nhận ra, Chu Chi Chi căn bản chưa hề chết, cô ta và Lâm An Chi còn có một gia đình khác.
“Vì muốn gả cho tôi, cô đã phải dụng tâm cơ, tính toán đủ đường, bây giờ hối hận chưa?”
“Tôi muốn cô cả đời này đều phải sống trong đau khổ, nhìn tôi và Chi Chi con đàn cháu đống.”
Khi được sống lại một đời, vào cái đêm Lâm An Chi đưa Chu Chi Chi bỏ trốn, tôi lo sợ hắn ta không chịu được khổ nên đã mang theo khẩu phần ăn đủ nửa tháng đến cho họ để họ trốn cho thật xa.