Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Sau khi trọng sinh, cô bạn thân lại đến trước mặt tôi khoe khoang:
“Tụi mình tỏ tình với nhau rồi đó, anh ấy đồng , bọn mình chính thức yêu nhau rồi.”
Tôi không còn như kiếp trước, âm thầm chúc phúc rồi lặng lẽ rút lui nữa, mà nhìn thẳng vào mặt cô ta, hỏi một câu:
“Cậu có biết xấu hổ không vậy?”
Ký túc xá tràn ngập mùi nước hoa rẻ tiền ngọt lịm, ngọt đến mức nôn.
Chu Vi đứng trước giường tôi, ngón tay xoắn lấy đuôi tóc xoăn mới , đôi mắt đảo quanh đánh giá tôi, khoé mắt khoé miệng toàn là cười.
Giọng cô ta cố tình mềm mại, mang theo sự phấn khích không thể che giấu:
“Vãn Vãn , có chuyện vui muốn chia sẻ với cậu nè. Mình tỏ tình với Tự rồi, anh ấy đồng rồi, bọn mình chính thức quen nhau đó.”
Chu Vi nghiêng quan sát phản ứng của tôi, vẻ mặt như thận trọng, nhưng mắt lại là sự đắc rành rành:
“Mình biết cậu anh ấy rất lâu rồi. Nhưng chuyện tình cảm vốn không điều khiển mà, anh ấy đã chọn mình thì… cậu chắc chắn sẽ chúc phúc cho bọn mình đúng không?”
Tôi thoát cơn choáng váng vì trọng sinh, trước mắt vẫn thấp thoáng gương mặt hoảng loạn của tài xế gây tai nạn.
Vốn đang cố sắp xếp lại dòng thời gian, nhưng đến câu đó, tôi lập nhận ra – hôm nay chính là ngày cô ta tỏ tình thành công với Tự, người tôi đã thầm yêu suốt ba năm.
Kiếp trước, tôi đã sụp đổ hoàn toàn chỉ vì câu nói đó.
Tôi nhớ rất lúc ấy óc mình trống rỗng, tim đau đến mức như bị vật cứng đập tới tấp.
Tôi nhìn ánh mắt áy náy của cô ta, lời chúc phúc cưỡng ép, cố nén nỗi đau như xé gan xé ruột, gắng gượng nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc:
“Là chuyện vui mà, mình nên chúc hai cậu hạnh phúc.”
Sau đó tôi bỏ chạy ký túc xá như một kẻ đào ngũ, rút giới của Tự, mang theo thứ hy sinh cao cả tự cho là đúng, một mình nuốt trọn nỗi đắng cay của mối tình đơn phương tan vỡ.
Mãi đến mười năm sau, buổi họp lớp, mọi người uống hơi nhiều, tôi mới bạn cùng nói ra âm mưu của Chu Vi:
“Lúc đó cậu với cô ta thân quá, tụi này chẳng dám nói gì, nhưng ai mà chả biết Chu Vi chuyên bắt chước người khác, là bắt chước cậu. Sau đó còn cặp kè với Tự để khiến cậu , tụi này nhìn hết rồi, chỉ có mình cậu là cứ ngu ngơ không nhận ra.”
Rời quán bar, óc tôi rối bời, tránh không kịp nên bị một gã say rượu lái xe tông chết.
Kiếp trước tôi chẳng hề phát hiện cô ta bắt chước mình, cứ ngỡ chỉ là kiểu “ đôi của bạn thân”. Đến kiếp này nhìn kỹ lại, mới thấy quá nhiều dấu hiệu.
Chiếc váy liền màu xanh nhạt cô ta đang mặc, chính là bản nhái của cái tôi từng nhưng tiếc tiền không mua.
Đôi tai hình ngôi sao lủng lẳng trên tai, giống hệt đôi tôi rơi trước đó.
Thỏi son trên môi cô ta, là bản dupe của màu son tôi yêu .
Thậm chí kiểu tóc xoăn mới kia, giống hệt kiểu mà tôi từng vô thức khen đẹp khi đi ngang tiệm tóc.
Thấy tôi cúi không nói gì, giọng cô ta có phần khó chịu:
“Vãn Vãn, cậu không muốn chúc phúc cho bọn mình ? Cậu nhỏ mọn quá rồi đấy…”
Tôi ngẩng , nhìn thẳng vào gương mặt giả tạo của cô ta, bình thản cất lời:
“Cậu có biết xấu hổ không vậy?”
Câu đó dứt, cả ký túc lập rơi vào im lặng.
Nụ cười ngọt ngào cố gắng nặn ra trên mặt Chu Vi cứng đờ, chắc chắn cô ta không ngờ tôi – kẻ nhẫn nhịn, lại phản ứng như vậy.
Triệu Tình và Lý Mạn – bạn cùng – ngưng tay, ngỡ ngàng nhìn tôi.
Hai người liếc nhau, như đang hỏi nhau rằng: “Sao Linh Vãn, người hiền lành, lại mắng người khác? Lại còn là bạn thân ba năm đại học?”
“Linh Vãn, cậu nói gì cơ?”
Giọng Chu Vi có chút run rẩy, không hẳn giận mà giống như không thể tin nổi.
Tôi đứng dậy, ánh mắt lướt qua toàn thân cô ta, từ mái tóc đến gấu váy, từ mùi nước hoa đến phụ kiện.
Bị ánh nhìn sắc bén của tôi soi tới, cô ta lúng túng vuốt nhẹ dái tai, né tránh ánh mắt tôi.
Tôi cất giọng ràng, đầy chán ghét:
“Tôi hỏi cậu, cậu không biết nhục là gì ?”
“Cậu ràng biết tôi Tự. Từ năm đến năm ba, tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần? Tuần trước cậu còn ôm tôi khóc, nói ‘Vãn Vãn đừng , anh ấy định sẽ nhìn thấy cậu mà’. mà mấy hôm sau cậu đã đi tỏ tình? Gọi là tình cảm không kiềm chế ?”
Sắc mặt Chu Vi đỏ rồi lại trắng, chắc hẳn cô ta đã chuẩn bị tinh thần tôi sẽ khóc, sẽ nổi điên, sẽ sụp đổ… hoặc tệ là âm thầm rút lui.
Nhưng cô ta chưa từng nghĩ tôi lại dám xé toạc mặt nạ của cô ta như này.
Khoé mắt lập đỏ ửng, diễn xuất bắt :
“Linh Vãn! Sao cậu lại nói tôi như vậy! Tôi với Tự chỉ mới nói chuyện vài lần thôi, ai ngờ lại hợp đến vậy chứ! Tình cảm đâu phải chuyện mình điều khiển ! Tôi xem cậu là bạn thân nên mới kể ngay với cậu đấy!”
Tôi bật cười lạnh:
“Bạn thân á? Chu Vi, bớt giả tạo lại đi, nhìn phát nôn. mắt cậu, bạn thân là gì? Là để cậu lén lút quan sát, bắt chước, rồi cướp người mà bạn ?”
Không biết là ai buông một tiếng “bắt chước dơ bẩn”, vang lên mồn một giữa không khí đang đông cứng.
Chu Vi thì sa sầm mặt, liếc hai người bạn cùng bằng ánh mắt hằn học.
Tôi bước lại gần, ngón tay lướt nhẹ qua chiếc váy cô ta đang mặc:
“Chiếc váy này, là bản nhái cái tôi từng đúng không? Hàng thật 3 triệu 8, cái cậu mặc chắc trăm ngàn.”
Tôi hất tay cô ta ra tai, để lộ đôi tai:
“Đôi tai này, giống y như đôi tôi mất. Hôm đó chỉ có mình cậu đến bàn tôi, nói là tìm sơn móng tay. Rồi sau đó tai biến mất .”
Ánh mắt Chu Vi lảng tránh, nhưng vẫn cố vùng vẫy:
“ cậu là gì? Nói tôi ăn trộm ? ký túc bao nhiêu người, dựa vào đâu cậu nghi tôi? Mà cậu lấy gì chứng minh đây là của cậu? ràng là tôi tự mua!”
Triệu Tình bị cô ta trừng mắt ban nãy nên lòng đã không vui, liền lên tiếng:
“Vậy thì lấy bằng chứng ra đi, hoá đơn hoặc lịch sử mua hàng.”
“Tôi mua trực tiếp, vứt hoá đơn rồi.”
Tôi rút điện , dí thẳng vào mặt cô ta:
“Đôi tai này là tôi đặt riêng ở tiệm vàng sau kỳ thi đại học, có khắc tên viết tắt của tôi. Bây giờ tháo ra, ta đối chiếu. Nếu không có chữ L.W., tôi quỳ xuống xin lỗi cậu. Nếu có — tôi công an ngay lập .”
Sắc mặt cô ta tái mét:
“Dựa vào cái gì mà tôi phải chứng minh? Cậu lấy tư cách gì mà điều tra tôi?”
Tôi nhìn sang hai cô bạn cùng đang trợn trắng mắt:
“Gọi cảnh sát đi, có người ăn trộm trang sức, giá trị đã vượt quá ba triệu.”
Lý Mạn bắt gặp ánh mắt tôi, lập rút điện bấm gọi 110.
Chu Vi thét lên, nhào tới đánh rơi điện tay cô ấy:
“Không gọi cảnh sát!”
Điện rơi xuống đất, màn hình vỡ toang như mạng nhện.
Hay rồi.
Giờ thì không chỉ mình tôi muốn án, mà cả Lý Mạn muốn rồi.
văn cố lớp, với bằng chứng từ video, Chu Vi không thể chối cãi.
Cô cố chỉ thiếu nước dùng mắt đâm chết cô ta, hoàn toàn không ngờ gần tốt nghiệp rồi mà còn xảy ra chuyện sinh viên gây rối.
Cô ấy cố gắng xoa dịu, đề nghị tôi giải quyết riêng, đừng công an.
Khi đang dỗ dành tôi, Chu Vi đứng phía sau, dùng ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm tôi, còn trắng trợn lườm một cái. Tôi chẳng chiều theo, giơ điện chụp một tấm, rồi đưa cho cô cố :
“Cô , cô lo cho bạn ấy mà hình như Chu Vi không cảm kích đâu, cô ấy mới lườm cô đấy. Có phải cô ấy đang thấy cô quản nhiều chuyện quá không?”
Sắc mặt cô cố vốn đã xanh mét giờ còn khó coi hơn:
“Việc này tôi sẽ cho các em một lời giải . Giờ các em về trước đi. Chu Vi, em ở lại.”
Ra đến hành lang, ba tôi đóng cửa lại nhưng chưa đi ngay, mà ghé tai vào ngóng.
Quả nhiên, tiếng quát mắng của cô cố vang ra:
“Chu Vi, ngay cả thái độ nhận sai đúng mực em không có, em có biết nếu họ công an, việc này sẽ bị ghi vào hồ sơ, sau này em…”
cô ta bị mắng cho không còn mặt mũi, cuối cùng tôi thấy hả giận.
Trời dần nhá nhem, cô cố thông mọi chuyện đã giải quyết xong: Chu Vi đền cho Lý Mạn một cái điện mới, trả lại đôi tai cho tôi, và cúi xin lỗi nghiêm túc, còn viết hẳn một lá thư tay.
Vì nể mặt cô cố , tôi đồng tha thứ. Đợi cô ấy đi rồi, tôi tiện tay thả đôi tai vào cốc cồn sát trùng.
Chu Vi thấy vậy, đỏ mắt hỏi:
“Linh Vãn, cậu có gì vậy? Cậu ghê tớ ?”
“Tôi cực kỳ ghê.”
Tôi chẳng nể nang cô ta.
Đã sống lại một đời, tôi không nể mặt bất kỳ ai nữa.
Chu Vi nhìn thấy tủ quần áo tôi chưa kịp đóng, ngạc nhiên hỏi:
“Linh Vãn, cậu đang dọn gì ?”
Tôi liếc cô ta một cái, nhàn nhạt đáp:
“Đem cho người khác. Mấy em khoá dưới đang tổ chức hội chợ từ thiện cũ, toàn bộ số tiền thu sẽ quyên góp cho trẻ em nghèo vùng núi.”
Tủ của tôi phần lớn đều na ná với cô ta – chỉ nhìn thôi thấy ngứa mắt, dứt khoát quyên hết cho xong.
“Cái gì? Sao cậu lại quyên?! Tôi sao có thể mặc giống lũ nghèo khổ miền núi kia ?!”
Cô ta gào xong, tiếng gõ cửa liền vang lên.