Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7V4rJFqCAr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1.

“Cầu xin anh, trả, trả bình oxy lại cho tôi đi…”

Mẹ tỷ phú Tống Thanh ngã trên băng, mặt đỏ bừng vì thiếu oxy.

Cảnh tượng y hệt kiếp trước hiện ra trước mắt, tim tôi đập lỗi một nhịp, cơ thể cũng run rẩy không kiểm soát.

Tôi hiểu, mình đã trùng sinh.

“Không được, một mình bà hít nhiều oxy như vậy, chúng tôi phải làm sao?”

“Một người lớn tuổi như vậy, bà lên Everest làm gì?”

Tống Thanh bò trên mặt đất, chống tay từng bước bò đến chân Trần Uyển.

Ôm lấy chân cô ấy cầu xin tha thứ.

Trần Uyển bị bà ấy dọa khóc, nhảy vội lên người Chu Hoài An.

Chu Hoài An vỗ lưng cô ấy, trừng mắt nhìn Tống Thanh đang nằm dưới đất.

“Bà dám dọa Uyển Uyển, bà không phải muốn oxy sao?”

“Tự đi nhặt đi!”

Nói rồi, Chu Hoài An, người dẫn đội, nhấc bình oxy lên và ném hết xuống vực băng.

Trời mưa phùn, phía dưới tối đen như mực, sâu không thấy đáy.

Trần Uyển nhếch cằm, bước đến giẫm gãy ngón tay Tống Thanh.

Móng vuốt băng sắc nhọn xuyên qua găng tay của Tống Thanh, đâm vào da thịt bà.

“Đây là cái giá cho việc bà bắt nạt tôi!”

Tôi đứng ra: “Dừng tay!”

“Chu Hoài An, anh là người dẫn đoàn này, anh có trách nhiệm không?”

Chu Hoài An thờ ơ nói: “Mỗi năm trên đỉnh Everest có rất nhiều người ch, thêm một người già cũng không sao!”

“Đúng vậy, một bà già, hít nhiều oxy làm gì, ch sớm không phải tốt hơn sao.”

Tôi vội vàng cởi bình oxy của mình, lắp vào người Tống Thanh.

Trần Uyển giậm chân mạnh: “Kỷ Vũ, cô đang làm gì vậy!”

“Cô đang đánh vào mặt tôi sao?”

Trần Uyển bước đến, tát một cái vào mặt tôi.

Chu Hoài An giận dữ nhìn, anh ấy ghét nhất ai bắt nạt Trần Uyển.

Anh ấy lợi dụng lợi thế chiều cao, dễ dàng cướp đi tất cả oxy của tôi.

Anh ấy b.ó.p c.ổ tôi, dùng hết sức lực, đẩy tôi ngã xuống, tôi lăn xuống vực băng, phía dưới là vực sâu vạn trượng.

Trong giây phút nguy cấp, tôi nắm chặt dây thừng nên không bị rơi xuống.

Quay đầu nhìn thấy dì Tống Thanh đã ngất lịm, tình hình vô cùng nguy cấp!

Bà ấy không thể trì hoãn nữa, phải có oxy!

Trần Uyển nhìn thấu suy nghĩ của tôi, “Kỷ Vũ, tôi cho cô một cơ hội, cô quỳ xuống bò đến chân tôi, tôi sẽ cho cô oxy.”

Chu Hoài An là người có kinh nghiệm nhất trong đoàn, muốn sống sót khi leo Everest thì không thể thiếu anh ấy.

Những người leo núi khác vì nể thân phận của Chu Hoài An, không dám đắc tội anh ấy, hét lớn với tôi:

“Kỷ Vũ, không phải chỉ là quỳ vài cái thôi sao? Có gì to tát đâu, cô có thể nhanh lên không?”

Tôi cắn chặt răng, nhìn dì Tống Thanh, “Phịch” một tiếng, quỳ xuống.

Trần Uyển ngửa mặt cười lớn: “Mau bò lại đây! Hai tay chống xuống đất, phải như một con chó!”

Tôi phớt lờ tiếng cười nhạo của bọn họ, hai tay chống đất, từng bước bò qua.

Trần Uyển cúi người xuống, vỗ vỗ má tôi, khen ngợi: “Đúng là một con chó ngoan! Tốt lắm!”

Cô ấy lấy bình oxy từ tay Chu Hoài An, khẽ cười đưa cho tôi.

Tôi ngẩng người lên, định lấy.

Kết quả cô ấy hất tay một cái, bình oxy trực tiếp bay đi!

Lại rơi xuống vực băng vạn trượng.

Đó là bình oxy cuối cùng của tôi!

“Ha ha ha ha, cô nghĩ tôi sẽ cho cô sao? Nghĩ nhiều rồi.”

“Tôi cố tình trêu đùa cô thôi, không ngờ cô lại thật sự quỳ xuống làm chó cho tôi.”

Tôi theo bản năng muốn xông lên tranh cãi với cô ấy, nhưng bọn họ đông người, lý trí khiến tôi kiềm chế lại.

Tôi nhớ trong ba lô của mình còn có một chiếc điện thoại vệ tinh giấu kín, tôi lén lút gọi điện thoại cầu cứu đến trại.

2.

“A–”

Một người leo núi bên cạnh đột nhiên hét lên, chỉ vào Tống Thanh đang nằm dưới đất nói:

“Bà, bà ấy hình như không còn thở nữa…”

Chu Hoài An tùy tiện nói với một người bên cạnh: “Lát nữa ném xác bà ấy xuống, để ở đây chắn đường.”

Bên tai là tiếng reo hò, mừng rỡ của bọn họ, tôi trừng mắt nhìn họ.

Toàn là những kẻ máu lạnh, súc sinh!

Tôi bò đến bên cạnh bà ấy, sờ thử hơi thở của bà, vẫn còn rất yếu ớt.

Dựa vào kinh nghiệm, tôi phán đoán bà ấy bị thiếu oxy trong cơ thể, phản ứng độ cao rất nghiêm trọng.

Trước khi leo núi, tôi đã chuẩn bị đầy đủ các loại thuốc cấp cứu, tôi tìm túi cấp cứu.

An ủi bên tai bà ấy: “Dì Tống, cố gắng thêm chút nữa, sắp đến rồi.”

Tôi tìm thấy viên thuốc, trái tim hoàn toàn thả lỏng.

Mở hộp ra, lại phát hiện đây không phải thuốc.

“Đây là kẹo, thuốc của tôi đâu?!”

Tim tôi thắt lại, nhìn quanh một vòng, hét lớn: “Ai đã tráo thuốc của tôi? Thuốc ở đâu?”

Trần Uyển mặt đầy vẻ bất lực, ném một cái nhìn lạnh lùng:

“Kỷ Vũ, cô làm gì mà la lối om sòm thế?”

“Trần Uyển! Thuốc có phải cô tráo không?”

“Phải thì sao?”

Cô ấy liếc nhìn Tống Thanh, khinh thường cười khẩy:

“Cô kích động làm gì? Bà ấy chỉ là một mạng tiện thôi.”

“Một bà già sắp ch, ch thì ch thôi, ch sớm hay muộn gì cũng ch, Diêm Vương bây giờ muốn đưa bà ấy đi, không cần thiết phải lãng phí một viên thuốc.”

Tôi nghiến răng ken két, mắt đỏ hoe nhìn cô ta:

“Nếu bà ấy ch, dưới suối vàng tuyệt đối sẽ không tha cho cô, bà ấy sẽ biến thành quỷ đến tìm cô báo thù!”

Trần Uyển bị lời đe dọa của tôi làm cho hoảng sợ, nuốt nước bọt, trước mặt mọi người cô ấy cảm thấy mất mặt, cứng miệng nói: “Nhưng bà ta chưa ch mà.”

“Bà ấy đã hôn mê rồi, không thể chờ nữa, mau đưa thuốc cho tôi.”

Cô ấy“Hừ” một tiếng: “Tôi không tin, bà ấy chỉ là đang ngủ thôi.”

Nói xong, cầm xẻng băng lên, đập mạnh vào đầu Tống Thanh.

Ngay lập tức, toàn thân bà ấy run rẩy dữ dội.

Trên đầu bà ấy vỡ một lỗ, máu chảy ròng ròng.

“Dì!”

Tôi xông đến che chở cho bà ấy: “Cô làm gì vậy?”

Trần Uyển mặt đầy đắc ý:

“Cô xem, bị tôi vạch trần rồi chứ, tôi nói bà ấy chưa ch mà, bà ấy chỉ là đang ngủ thôi.”

Chợt, cô ấy nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt đột nhiên thay đổi:

“Này, bà già, bà sẽ không phải cố tình giả vờ ngủ, muốn chúng tôi cõng bà sao?”

“Không ngờ bà lại có tâm cơ, dựa vào tuổi già mà làm càn, xem tôi dạy dỗ bà thế nào!”

Lời vừa dứt, cô ấy lại giơ xẻng băng lên, nhắm vào đầu bà ấy.

Trong chớp nhoáng, tôi dùng hết sức lực, lao về phía cô ấy.

Dùng cơ thể mình che chắn, xẻng băng của Trần Uyển hết lần này đến lần khác rơi xuống lưng tôi.

Trong khoảnh khắc, những góc nhọn sắc bén đâm vào lưng tôi, rút ra rồi lại đâm vào.

Tôi đau đến hít vào một hơi khí lạnh, cơn đau nhói ở lưng rõ ràng thấu xương, máu chảy rỉ rả, thấm ướt áo lót của tôi.

Lúc này, từ xa truyền đến một tiếng động lớn.

Tôi ngẩng đầu nhìn, trực thăng cuối cùng cũng đến rồi!

3.

Trực thăng cứu hộ đã nhìn thấy chúng tôi, đang dần hạ độ cao, bay về phía khu đất trống gần nhất.

Chu Hoài An trừng mắt nhìn tôi, giọng lạnh băng cảnh cáo:

“Lát nữa người ta tới, cô tự biết nên nói gì, không nên nói gì. Hiểu chứ?”

Chiếc trực thăng từ từ hạ cánh, cửa mở ra, nhân viên cứu hộ bước xuống.

“Ai là người gọi điện cầu cứu? Ai là người bị thương?”

Trần Uyển lập tức chen lên phía trước tôi, giơ tay vẫy:

“Là tôi! Tôi là người bị thương, chân tôi… gãy rồi.”

Cô ta vừa nói vừa bước đi khập khiễng đến gần trực thăng, dáng vẻ đầy đau đớn.

Tôi lập tức bật dậy, lao lên chắn trước cửa khoang, giơ tay cản cô ta lại.

“Cô ta hoàn toàn không bị thương! Không cần dùng trực thăng cứu hộ!”

Tôi quay sang túm lấy tay nhân viên y tế, khẩn thiết:

“Ở đây có một người phụ nữ lớn tuổi đã ngất xỉu, cần cấp cứu gấp! Rất nguy kịch!”

Chu Hoài An bước lên, ánh mắt lạnh lùng như dao:

“Để Uyển Uyển lên trước.”

Hắn đảo mắt ra hiệu với những người phía sau.

Đám người leo núi lập tức hiểu ý, đồng loạt lên tiếng:

“Cứu hộ viên, tôi làm chứng, Trần Uyển bị thương nghiêm trọng, nên để cô ấy lên trước!”

“Đúng rồi, người nằm dưới đất kia chắc chết rồi, cứu cũng vô ích thôi.”

“Phải đấy, máy bay cứu hộ là để cứu người sống, chứ không phải lãng phí vào người đã tắt thở.”

“Nếu các anh không để Uyển Uyển lên, chúng tôi sẽ về tố cáo các anh không làm tròn trách nhiệm!”

Lời vừa dứt, nhân viên cứu hộ thoáng biến sắc, rõ ràng dao động, cuối cùng gật đầu tin lời:

“Được rồi, mời cô Trần lên máy bay trước. Còn ai bị thương không?”

“Có tôi!”

“Và tôi nữa! Tôi… tôi cũng bị trẹo chân…”

Tôi lạnh lùng dõi mắt nhìn Chu Hoài An và hai người chị em “tốt” của Trần Uyển lần lượt giơ tay, bước nhanh về phía trực thăng.

Trên người bọn họ không hề có bất kỳ vết thương nào, thế nhưng lại muốn tranh thủ cơ hội để trốn mệt, chiếm luôn trực thăng cứu hộ.

Tôi quay đầu nhìn về phía cô Tống Thanh – máu trên đầu bà đã ngừng chảy.

Tôi siết chặt hai tay, nắm lấy tay vịn của trực thăng và bám chặt lấy cánh tay nhân viên cứu hộ, quyết không buông ra.

May mà ngay từ đầu tôi đã giữ chặt lấy vị trí, nếu không bây giờ e là đã bị đẩy văng ra ngoài.

Tôi ngẩng đầu nhìn nhân viên cứu hộ, ánh mắt quả quyết:

“Anh phải đưa chúng tôi đi! Nếu không, tôi cũng sẽ viết đơn khiếu nại và tố cáo các anh!”

Người đàn ông thoáng lộ vẻ khó xử, ấp úng:

“Chuyện này…”

Tôi nghiêng đầu về phía Tống Thanh, khẽ hất cằm:

“Người phụ nữ kia vẫn còn sống. Nếu không tin, anh có thể tự mình kiểm tra – sờ vào cổ bà ấy, bắt mạch là biết ngay.”

“Nếu bà ấy đã chết, tôi không ép các anh. Nhưng nếu còn sống, thì anh phải cứu!”

Nghe vậy, anh ta bước lại, quỳ xuống kiểm tra mạch đập. Một lúc sau, gật đầu xác nhận:

“Cô ấy… vẫn còn mạch. Còn sống.”

Tôi thở phào một hơi.

Nhưng ngay lúc đó, có người lên tiếng:

“Người thì nhiều, mà trực thăng chỉ có từng ấy chỗ, ngồi không đủ!”

Từ bên kia, Trần Uyển đã nhanh tay trèo lên máy bay, chiếm luôn một ghế.

Hai người bạn của cô ta cũng tranh thủ chui vào chiếm chỗ.

Trần Uyển cúi đầu nhìn tôi, nở một nụ cười đắc thắng:

“Xin lỗi nhé, ai nhanh thì được. Hết chỗ rồi.”

“Các cô đợi chuyến sau đi ha.”

Tôi lập tức ôm chặt lấy nhân viên cứu hộ, cắt ngang:

“Không được!”

“Cô Tống phải được đi chuyến này. Bà ấy không còn thời gian nữa đâu!”

Trong đám đông, có người hô lên:

“Hay để bọn họ buộc dây rồi treo dưới trực thăng đi!”

Giữa độ cao hàng vạn mét, bị treo lơ lửng ngoài trời lạnh buốt, chưa cần chết vì vết thương cũng đã bị dọa cho khiếp vía.

Mắt Trần Uyển sáng lên, như thể vừa tìm được ý hay:

“Tôi thấy ổn đó.”

Cô ta quay đầu nhìn về phía Chu Hoài An.

Không cần nói nhiều, Chu Hoài An lập tức móc dây thừng ra, không nói không rằng trói chặt lấy tôi.

“Lôi cái xác kia lại đây, trói luôn!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương