Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7
Người già đáng chết, trẻ con phải cứu.
“Căn là vật ngoài thân, chết rồi không mang theo được.”
Vài lời ngắn ngủi đã đẩy mẹ chồng tôi đến chân tường, không còn đường lui.
Mẹ đáp gọn:
“Để mẹ suy nghĩ thêm.”
Đỗ Thanh bắt đầu sốt ruột, ôm bầu đến tìm Triệu Chí Khôn.
Tôi kiểu ép buộc từng bước của cô ta, chắc chắn Triệu Chí Khôn sẽ làm vượt giới hạn.
Tôi vẫn nhớ rõ, kiếp trước đúng thời điểm , anh ta từng trách dự án có dòng tiền rất lớn.
Kết quả, tài khoản của tôi được chuyển vào 500 triệu.
Triệu Chí Khôn lúc còn dày mắng tôi:
“Lý Mộng Kỳ, tôi không ngờ cô lại là loại nữ hời hợt như thế! Trong mắt có tiền, hề nhớ đến bao năm tình nghĩa!”
“May tôi sớm nhìn rõ bộ thật của cô. Từ nay về sau, chúng ta không ai nợ ai!”
Tôi anh ta về tình cảm, anh ta giường người nữ .
Tôi tiền bạc, anh ta quay sang về tình yêu?
Xin lỗi nhé.
“Triệu Chí Khôn, anh đúng là đỉnh cao của sự ngu xuẩn!”
“Anh Khôn, anh thấy chưa, người nữ thô lỗ chưa kìa.” Đỗ Thanh như không có chân, bám dính lấy người Triệu Chí Khôn.
Tôi đảo mắt, bật cười khinh bỉ: “Còn cô, là đỉnh cao thứ của sự trơ trẽn!”
“Cô cái hả!”
Đỗ Thanh tức đến mức dậm chân bình bịch.
Triệu Chí Khôn vội vàng đỡ lấy cô ta, tay đặt : “Được rồi bảo bối, đừng chấp loại nữ như cô ta, coi chừng ảnh hưởng đến đứa bé trong .”
“Đúng , con đàn bà đê tiện! Tôi thấy cô không sinh được con nên ghen tị tôi!”
Ghen tị cô á? Tôi còn sợ sau cô đẻ quả trứng có!
“Con đ* không xứng chó, mãi mãi bên nhau. Tiểu tam gặp lừa, đến chết rời.”
Tôi giơ ngón giữa về phía người họ: “Đồ rác rưởi.”
Tình yêu của họ đúng là giúp xã hội bớt đi mối họa.
Tôi cầm tiền rời đi, buồn nhìn lại.
khỏi cửa, tôi lập tức gọi điện báo cáo: “Tôi muốn tố giác Triệu Chí Khôn tham ô công quỹ.”
Tôi đăng ảnh giấy chứng nhận ly hôn mạng xã hội, ghi rõ là Triệu Chí Khôn đã đưa tôi 500 triệu.
có điều, bài đăng tôi cài đặt chế độ hiển thị cho anh và chị dâu.
Không lâu sau, chị dâu đã lao đến mẹ chồng, vừa vào khu chung cư đã bắt đầu khóc lóc om sòm.
“Chưa từng thấy cha mẹ nào thiên vị như !”
“Có tiền mua cho con út, không có tiền chữa bệnh cho cháu trai!”
“ giết người không chứ?!”
Hàng xóm ùn ùn kéo ghế hóng , xì xào bàn tán.
Tôi chắc chị dâu nghĩ rằng số tiền là do mẹ chồng cho.
Triệu Chí Khôn rõ nguồn gốc số tiền cho Đỗ Thanh .
nên chị em họ Đỗ lập tức cãi nhau trước mọi người.
“Chị, chị làm là có ý ? Chị đến đây la lối có đẹp không? Huống hồ em còn đang mang thai đứa con họ Triệu!”
Chị dâu – Đỗ Hồng – nổi giận đùng đùng: “Phi! Con trong cô là con hoang hay của ai còn chưa chắc đâu! Cô tính toán đến chị gái mình rồi sao?”
Chị ta tiến đến tát Đỗ Thanh cái thật mạnh.
“Cô quên mình từ con gà rừng trở thành phượng hoàng thế nào à? Tiền của Tiểu Minh bị cô nhắm tới hả?”
“Là mẹ tự nguyện cho Triệu Chí Khôn! Ai bảo mẹ cưng con út, chị có ghen vô ích. Hơn nữa, con chị đâu có bệnh. Đừng tưởng em không chị giả giấy khám bệnh!”
Nghe tới , hàng xóm lại chuyển sang mắng Đỗ Hồng.
“Vô lương tâm thật sự, làm có ai làm mẹ ác độc ?”
“Phải , giả bệnh cho con để xin tiền, không sợ thành thật luôn sao?”
Đỗ Hồng tức điên, đứng giữa đám đông:
“Đứa nào nhiều nữa, bà xé nát mồm chúng !”
Nhưng vừa quay lưng lại, tất cơn giận chị ta trút hết người Đỗ Thanh:
“Con tiện nhân, tiền vá màng trinh là bà bỏ tiền cho cô! Trẻ ngủ đủ loại đàn ông, ca phẫu thuật của cô còn mắc hơn người ! Đứa bé trong có dám đi xét nghiệm không? Đừng tưởng tôi không cô vừa ngủ thằng tóc vàng hồi tháng trước! Tôi sẽ gọi nó đến đây đối chất!”
Đỗ Thanh nghe tái mét , nhào định cướp điện thoại, người lập tức xông vào giằng co.
Không hổ là chị em ruột, ngang sức ngang tài, không ai chịu thua ai.
mấy chốc, tóc rụng đầy sàn .
Khi tên tóc vàng xuất hiện, hắn đá mạnh cú khiến Đỗ Thanh ngã nhào.
“ mang thai con còn dám đi ngủ thằng ?”
Hắn nương tay, rút ngay con dao xăm trổ , cứ thế rạch đường chân Đỗ Thanh.
“ phải khắc dấu của người . đời là đàn bà của . Kể không cần nữa không được dính đến ai .”