Trong lớp chuyển đến một nữ sinh mới tên Tô Hân, trầm lặng, ít nói, luôn bị tên đầu gấu học đường Hạ Dã bắt nạt.
Một lần, khi cô lại bị hắn chặn trong lớp, trước mắt tôi bỗng xuất hiện một dòng chữ chạy:
【Bé Tô thật đáng thương, mẹ thì bệnh nặng nằm viện, ba nghiện rượu lại hay đánh đập, mỗi ngày phải làm ba công việc mới đủ đóng học phí, vậy mà còn bị đầu gấu uy hiếp!】
Tôi, với tư cách là lớp trưởng, sao có thể ngồi yên nhìn chuyện này được.
Thế là tôi xông lên, ngăn cản hắn, còn thu thập chứng cứ bắt nạt để giao cho thầy cô.
Không ngờ ngày hôm sau, dòng chữ chạy lại hiện ra:
【Bé Tô lại bị bắt nạt rồi, phải làm sao đây? Giá mà lớp trưởng thấy được, chạy tới cứu thì tốt biết mấy!】
Được những dòng chữ ấy cổ vũ, tôi như được bơm máu.
Không chỉ lao tới cứu Tô Hân, tôi còn khẳng định chắc nịch rằng Hạ Dã có ý đồ xấu.
Kết quả, Hạ Dã bị đuổi học, còn phải ngồi tù.
Trong khi Tô Hân thì sau khi tốt nghiệp lại thành công rực rỡ.
Trong một lần họp lớp, khi ngà say, cô ta vô tình buột miệng:
“Thật ra, mỗi lần Hạ Dã chặn tôi… là để nhét tiền tiêu vặt bà nội cho cậu ấy vào tay tôi. Chỉ sợ tôi không nhận nên mới giả vờ hung dữ như thế…”
Tôi như bị sét đánh ngang tai, còn chưa kịp tiêu hóa sự thật thì ngay đêm đó, Hạ Dã – sau khi mãn hạn tù – đã chặn tôi trong con ngõ tối.
“Sau khi tôi vào tù không lâu, bà nội vì bệnh tim mà mất trong nhà. Tất cả đều là tại cậu! Đồ đáng chết!”
Hắn cầm dao, đâm thẳng vào ngực tôi!
Khi mở mắt lần nữa, tôi đã quay về đúng ngày Tô Hân vừa mới chuyển đến lớp…