Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2B6pwEfsbc

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

rút ngắn nỗi thống khổ của cả hai, đã đ.â.m lao theo lao, tôi cởi phắt chiếc áo hai dây, tiện tay xõa tóc, vờ bình tĩnh mở lời: “Bác sĩ à, ‘cơm’ ngài thấy còn nhiều ‘sữa’ tôi uống, tôi không căng thẳng đâu, ngài cứ khám tự nhiên đi.”

Nếu không đã cởi đồ rồi, câu này, có lẽ tôi đã chạy thẳng ra , chạy một mạch đến sông Nile, cùng thủy quái cá dưới hồ ba năm rồi mới quay về.

Khóe miệng anh giật giật, không bật cười thành tiếng. Đợi đến khi anh nhìn kỹ lại, càng không cười nổi nữa.

Chị em nào cũng hiểu mùa hè nhiệt độ dưới hai miếng mút cao đến mức nào.

Với đứa cup A như tôi, thà giải phóng “gió lùa” còn tốn tiền chịu nóng che đậy. Nên mùa hè tôi cơ bản là mặc đủ loại váy/áo hai dây, dán thẳng miếng dán .

Trông không những không gợi cảm, mà thậm chí còn có chút… ‘cảm động’.

Vị bác sĩ trẻ ‘trai thẳng’ rõ ràng không lường trước được cảnh tượng khó tin này, mặt anh viết đầy : rốt cuộc đã làm sai điều gì? cứu người tích đức vô số, tại sao lại bắt gánh chịu tất cả chuyện này??

Cuối cùng, anh chỉ khẽ cau mày, rụt rè lén chỉ tay một cái: “Cô, đau à?? Cao dán? Hay là hình dán hoạt hình?”

Hai “bông hoa ” trước n.g.ự.c tôi, giờ như hai ngọn đèn pha chói mắt đêm, chiếu rọi sự hoang mang của bác sĩ, và chiếu ‘đen’ cả tương lai tươi sáng của tôi.

“Đây là… nội y của tôi…”

Bốn mắt nhìn nhau, nhiệt độ phòng lại tăng thêm hai độ vì gò má nóng bừng của cả hai.

“Anh cũng thấy đấy, tôi đây… không dùng nhiều vải như vậy, đại khái là… dán một chút là được rồi…”

“Gỡ ra.”

Tôi biết khám n.g.ự.c dùng tay ấn, nên tôi cứ dán miếng dán n.g.ự.c có giữ được phòng tuyến cuối cùng. Ai ngờ, hai miếng xíu này lại mang đến tôi ‘niềm vui bất ngờ’ lớn đến vậy.

Gỡ gỡ, gỡ ra rồi đâu?

“Tôi tạm bàn của anh được không??”

Anh ấy hít sâu một hơi, dường như đang cố hít lại ‘dương khí’ vừa bị dọa bay mất.

“Không hỏi tôi.”

Hai đóa hoa hướng dương vui vẻ, lặng lẽ nằm dưới ánh mặt trời, bình yên vô sự, hân hoan phơi phới, cứ thế mở ra ‘con đường hoa’ khoa tuyến v.ú của tôi.

2.

Bác sĩ tiến lại gần tôi, trầm giọng : “Tôi ấn xem cô có khối u không, xác định kích thước, độ di động, có dính không, và tình trạng tiết dịch.”

Bác sĩ nam ở khoa tuyến v.ú ngày thường khó tránh khỏi gặp tình huống khó xử với bệnh nhân nhỉ? Tôi nhìn khuôn mặt nho nhã mà hơi tái nhợt này, đột nhiên có vài phần thương cảm.

“Tôi hiểu mà, anh cứ ‘sờ’ tự nhiên.”

Tay anh ấy dừng giữa không trung hai giây, ngẩng nhìn tôi một cái, lần tiên tôi thấy có người chỉ dùng lông mày thôi cũng ‘viết’ một lượt ‘Thục Đạo Nan’.

Giữa trưa hè, không khí đường đặc quánh như si-rô hết hạn. Căn phòng khám trước mắt một nửa chìm bóng râm của tòa nhà, ánh sáng xuyên qua rèm cửa xanh nhạt, dường như gió cũng mang theo hơi mát sạch sẽ, giống như tay anh vậy.

“Có khối u, cô đi chụp phim đi.”

Bác sĩ lùi lại, cúi viết gì bệnh án của tôi, rồi lại gõ gì máy tính.

Tôi mặc áo , búi tóc lên: “Bác sĩ, có là ung thư không?”

Anh ấy dừng tay, ngẩng nhìn tôi nghiêm túc: “Xác suất rất , cứ đi chụp phim trước rồi sẽ biết.”

Tôi không gì, mặc đồ chỉnh tề chờ anh ấy viết giấy chỉ định.

Tay bác sĩ có lẽ đều rất đẹp, trắng nõn mà vẫn ánh lên sắc hồng, khi cầm bút viết , móng tay vì dùng sức mà ửng hồng.

Có lẽ thấy vẻ mặt tôi quá nghiêm trọng, lúc đưa bệnh án tôi, anh ấy đột nhiên cười rất thoải mái: “Đừng sợ, sẽ không như cô đâu, chúng tôi là bệnh viện chính quy, chữa được.”

“Không, tôi không sợ bị ung thư. Tôi sợ… người mất mà tiền chưa tiêu hết. Tôi cũng khá là nhiều tiền.”

Tôi thấy mặt bác sĩ lại nhăn nhúm, như cái bánh bao hấp bị mốc.

Nét bệnh án không giống kiểu ‘rồng bay phượng múa’ khó đọc như mạng, mà là nét rất rõ ràng, có lực, phía sau ký tên anh ấy.

Hà Chính Thanh.

3.

Cứ thế đi nộp tiền, lấy số.

Lúc chụp phim là một dì bác sĩ trông rất hiền, lúc thoa gel còn nhẹ nhàng cả lúc tôi tự bôi sữa dưỡng . Mới vài tiếng mà tôi đã ‘trưởng thành’ thành nữ dũng sĩ có cởi trần bất cứ lúc nào trước mặt bác sĩ.

Bệnh viện lúc nào cũng đông nghẹt người vội vã, rời khỏi phòng bệnh là hòa dòng chúng sinh ồn ã đau khổ này. Tôi cầm giấy tờ xếp hàng hết cửa này đến cửa khác, nhìn những người cạnh, bất giác : Hóa ra người bệnh lại nhiều đến vậy, rõ ràng trông ai cũng rất khỏe mạnh.

Đợi đến khi tôi lo hết nào là chụp phim, xét nghiệm, đóng tiền, người bệnh viện đã vãn đi quá nửa, ghế chờ khoa tuyến v.ú chỉ còn lác đác vài người.

Tôi gõ cửa bước , thấy bác sĩ đang ngồi ngay ngắn ghế xem tài liệu gì . Phòng khám đã từ màu trắng sáng của ban mai chuyển sang màu vàng ấm áp của hoàng hôn.

“Tôi còn đang hay là cô về rồi, cô mà không đến nữa là tôi tan làm đấy.”

Tôi vội đưa hết giấy tờ anh ấy, ngồi cạnh chờ kết quả.

“U xơ tuyến vú.”

Thật ra bác sĩ rất nhiều, tôi chỉ hiểu được bệnh của tên là ‘u’ gì .

Với một đứa cả đời chưa viện mấy lần, không có chút kiến thức y học nào như tôi, bảo tôi bị ‘u’ cũng bằng như bảo tôi đi chọn một cái mộ nào đẹp đẹp đi.

“Vậy… bác sĩ, theo anh thấy, tôi còn sống được bao lâu?”

Anh ấy ngẫm một lát, vẻ mặt như đang suy tư nghiêm túc: “Về nhà … muốn cứ đi.”

Thật không ngờ, tôi thanh xuân phơi phới, xinh đẹp như hoa, n.g.ự.c hơi ra gần như là người phụ nữ hoàn hảo, lại đột ngột đi đến cuối con đường sinh mệnh như thế này.

mà mỹ nữ lại chưa yêu đương bao giờ, thế có ra thống gì không hỡi anh em?

Người có câu, c.h.ế.t dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.

“Tôi muốn nếm trải ‘nỗi khổ của tình yêu’. Bác sĩ, tôi thấy anh cũng đẹp trai đấy, anh yêu tôi đi. Tôi chưa yêu ai bao giờ, anh ‘tiễn’ tôi đi rồi, tôi lại hết di sản anh.”

Anh ấy nhìn tôi, rất bình tĩnh đan tay bàn: “Muốn cứ đi, phẫu thuật nhạt đấy. Đây chỉ là một ca phẫu thuật xâm lấn tối thiểu, quá trình khá đơn giản, tỷ lệ thành công cũng cao.”

Hẹn thời gian phẫu thuật, dặn dò những tình huống và rủi ro có xảy ra.

Đến lúc cầm đồ đi ra , mặt tôi đã tê rần, tôi cảm thấy đã vứt hết mặt mũi của cả đời này ở đây rồi.

Anh ấy vừa dọn đồ vừa với tôi: “Phẫu thuật tốt nhất nên có người nhà đi cùng, tiện ký tên, đóng viện phí, chăm sóc cô các kiểu.”

Chắc là vì sắp tan làm, thái độ của bác sĩ ôn hòa buổi sáng rất nhiều, cũng nhiều .

Tôi khựng bước, quay hỏi: “Không có người nhà được không?”

Anh ấy vừa dọn đồ , nhìn tôi có chút chần chừ: “Không có cũng được. tốt nhất nên có, tuy là phẫu thuật , cô cũng người chăm sóc, sẽ không tiện lắm đâu.”

“Tôi không có bố mẹ.”

Vẻ lúng túng lần tiên thoáng qua mặt anh ấy, tay xoa xoa áo blouse: “À, vậy cô đi một cũng được, y tá sẽ chăm sóc cô, không sao đâu.”

Tôi “vâng” một tiếng rồi đi ra, bác sĩ ở đằng sau rất : “Diêu Chi, cô đợi tôi một lát.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương