Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1BEIl5JaQ9

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7
tiên là mẹ của Tiểu Vân – bà Vương Quyên – tiếng công kích công khai, còn gắn thẻ tôi trong :
【Lý Hằng, mẹ con đối xử với con tôi vậy ? Vừa cữ đã không cho nhà? Có ai làm cha mẹ chồng mà vô lý đến mức đó không?】
【Hôm nay tôi thật mở mang tầm mắt, bà thông gia cũng đừng giả chết nữa. Tôi có ba câu bà rõ ràng:】
【Một, tại lại giả bệnh đột ngột, không cho con tôi và cháu tôi nhà?】
【Hai, con tôi vừa sinh xong đã bị đối xử như vậy, có phải là lừa kết hôn, lừa đẻ con không?】
【Ba, nếu bà thực bệnh không thể trông cháu, vậy xin bà định giải quyết vấn đề cháu như nào?】
【Ba câu trên nếu không trả lời ngay lập tức, tôi sẽ đưa mạng, đưa đến bệnh viện y học cổ truyền nơi bà từng làm .】
【Chúng tôi không sợ làm to chuyện . Để xem dân mạng nói ai là người vô lương tâm!】
đó chỉ có họ hàng nội – nhà họ Lý – và họ hàng ngoại – nhà họ .
Nhà họ Lý chỉ có tôi và Lý Hằng.
Còn thì đông đúc: từ cha mẹ, anh chị em trai đều có mặt.
Tôi chỉ liếc qua, không định phản hồi.
Đằng nào cũng đứt rồi, họ nghĩ gì kệ họ.
Tôi định thoát thì con trai lại tiếng:
【Mẹ, mẹ phải chính thức nói rõ đi. Tụi con đã cưới người ta, lại có con rồi, mẹ không thể phủi sạch trách nhiệm như được.】
【Con và Tiểu Vân không biết trông con . Hôm nay thằng nhỏ khóc suốt, cuối cùng mẹ vợ con phải bay gấp qua đây trông giùm.】
【 này đi, mẹ khỏi diễn nữa, không trông cháu thì thôi, để con thay mặt cả nhà đưa ra giải pháp mà con đã bàn rồi.】
Tôi dừng tay, chưa thoát vội.
Tôi xem rốt cuộc nó còn định giở trò gì.
Con trai không quan tâm thái độ tôi, liền gõ tiếp một tràng dài:
【Một, ngoài quà đầy và bồi dưỡng 20 vạn cho thời kỳ cho con dâu, mỗi thẻ lương hưu của mẹ sẽ được cài đặt chuyển khoản tự động sang thẻ mẹ vợ, làm phí trông trẻ.】
【Thứ hai, toàn bộ chi phí con đều do mẹ . Sữa, bỉm, đồ ăn dặm, vắc xin, khám bệnh, bảo hiểm… mỗi 10.000 tệ, chuyển thẳng tài khoản Tiểu Vân.】
【Thứ ba, nhà hiện tại của tụi con chỉ có hai phòng, không tiện cho bố mẹ vợ đến ở trông cháu. Vậy nên mẹ hãy đổi nhà với tụi con, mẹ chuyển sang căn nhỏ này, tụi con ở căn nhà lớn của mẹ.】
【Dĩ nhiên, để Tiểu Vân và bố mẹ vợ yên tâm sinh sống, sổ đỏ nhà đó phải sang tên hoàn toàn cho Tiểu Vân, công chứng tặng cho vô kiện.】
【À còn hai bổ sung: mẹ vợ qua chăm cháu thì bố vợ cũng phải đi theo, ông ấy sẽ phải nghỉ , nên bồi thường thu nhập mất đi – mỗi 5.000 – cũng do mẹ chi trả.】
【Thêm nữa, mẹ vợ không thể trông cháu cho hai anh trai của Tiểu Vân, nên phí thuê bảo mẫu cho hai đứa cháu kia cũng phải do mẹ gánh. Mỗi nhà ở quê chỉ cần 6.000 một , tính theo mức sống vùng đó.】
Nói xong, mẹ vợ hắn vẫn chưa tức, còn chen thêm một câu:
【Như vậy còn tạm chấp nhận được. Nhưng kiện tiên quyết là – ngày mai bà phải đích thân đến nhà tôi, cúi xin lỗi cả nhà tôi một cách chính thức!】
8
Nhìn mấy dòng chữ chi chít ấy, tôi thật sững người mất năm phút.
Đọc xong rồi lại bật cười năm phút không dừng được.
Cả cái nhà này đúng là giúp tôi định nghĩa lại hai chữ “tham lam”.
Không nói xa, ông bố vợ chỉ là bảo vệ thời vụ ở huyện, mỗi được 1.800 tệ mà còn dám há miệng đòi 5.000 bù lỗ?
Hai ông anh trai của Tiểu Vân sống ở một huyện hẻo lánh, cả hai vợ chồng cộng lại mỗi nhà chưa tới 5.000 thu nhập, mà cũng mặt dày đòi 6.000 thuê bảo mẫu?
Đúng là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga. Xấu mà còn chảnh!
Biết là Tiểu Vân sinh cho tôi một đứa cháu.
Nhưng nếu người ngoài nhìn thì lại tưởng cô ta mới là mẹ của con tôi.
Gia đình Tiểu Vân có tham cũng đành, tôi tức nhất vẫn là thằng con trai mất nết.
Không hiểu nhà họ bỏ bùa mê gì mà nó như cún con mặt vợ.
Còn với mẹ ruột thì sống chết hút máu đến tận xương tủy.
Nếu tôi mà đồng ý đống yêu sách vô lý kia, có lẽ bán luôn cả bản thân đi cũng không đủ trả!
Hóa ra kiếp không bị ép này là mỗi lần tôi rút đều hào phóng không một lời than phiền.
Trong nhà có bao nhiêu , con trai tôi nắm rõ rành mạch, kết hợp với vợ nó, lấy danh nghĩa cháu nội để moi sạch tôi.
Chẳng cần tiếng đe doạ hay bày trò như bây giờ.
Tôi còn đang suy nghĩ thì đám nhà họ bắt sốt ruột:
【Thông gia ơi, bà nói gì đi chứ?】
【Nhìn cũng là người có ăn học, xử mất mặt ?】
【Em tôi vừa sinh cháu đích tôn cho nhà họ Lý, giờ các người định phủi tay? Vậy bọn tôi kéo khu bà ở, kéo đến công ty Lý Hằng luôn, xem ai còn mặt mũi sống !】
【Người ta sống cần thể diện, bà cũng bị cả phố phỉ nhổ, chửi rủa đúng không? Mở miệng đi!】
…
Tôi không chịu nữa, thẳng thắn dằn mặt luôn để họ hy vọng:
【Tôi chỉ hai câu thôi: Một, đứa trẻ đó là ai và ai sinh ra? Ai sinh thì người đó , đừng có sinh xong rồi đẩy cho người khác.】
【Hai, tôi bị bệnh giống y Tiểu Vân. Cô ta bị thì không cần gọi tôi là mẹ, không nói chuyện, không ăn cùng bàn, thậm chí không thèm gặp mặt. Vậy tôi cũng mắc bệnh, lại bắt tôi phải tiếp xúc với mọi người?】
【Những kiện các người nêu ra, tôi không chấp nhận nào. Nhà cửa, xe cưới, sính lễ, vàng bạc cưới … tôi đã vét sạch nhà mà . Còn lại chẳng có gì .】
【Lý Hằng, con đã trưởng thành rồi, nếu đã biết dạy mẹ phải có trách nhiệm, thì bản thân càng nên gánh lấy phần của mình.】
Tôi chỉ hối hận một — là đã không dạy đứa con trai duy nhất ra hồn.
Cái gì tôi cũng chuẩn bị sẵn, chưa bao giờ bắt nó động tay chân làm nhà.
Đến đôi vớ cũng chưa từng giặt lấy một lần.
thành một người coi mọi thứ là chuyện đương nhiên, không biết cảm ơn, không biết nghĩ cho người khác.
Chuyện có con cũng phải do tôi ép.
Chúng nó “ăn cơm kẻng”, có bầu rồi mới cưới.
Tôi có ép cưới, càng không ép sinh con.
đó còn khuyên là: tuổi còn trẻ, mới ra trường, nên chờ ổn định rồi hãy tính đến chuyện con cái.
Nhưng cả hai đứa không nghe, còn bảo:
“Trong nhà có mẹ, bác sĩ đông y về hưu, khỏe mạnh, có thể một mình giúp tụi con con lớn.”
Tôi biết nói gì?
Chỉ còn cách từ bỏ mọi thú vui tuổi già, dốc sức trông cháu giúp tụi nó.
Nói những gì cần nói, tôi cũng chẳng buồn đôi co thêm.
Để phòng tụi nó quay lại phá rối, tôi quay màn hình, chụp lại toàn bộ tin nhắn, đó rời ngay lập tức.
Không tới một phút , điện thoại réo inh ỏi.
9
Là con trai gọi tới.
Vừa bắt máy, giọng nó lạnh tanh như đang ra tối hậu thư:
“Mẹ, mẹ nghĩ kỹ chưa? Mẹ nói rời là rời, để con lại một mình đối mặt với mọi chuyện? Mẹ định không bao giờ nhìn mặt cháu nội nữa? Hay mẹ cũng không cần con báo hiếu về ?”
Tôi bật cười khẩy, thản nhiên đáp:
“Còn con? Hai mươi bốn tuổi còn chưa cai sữa, trông chờ gì chuyện mẹ? Thà trông mong … một con heo còn hơn!”
dây kia im bặt vài giây, rồi nó nghiến răng:
“Được lắm, Thẩm Phương, mẹ nói đấy nhé.”
“Tới mẹ già yếu cần người chăm, đừng có hối hận. Tôi không tin mẹ sẽ không có ngày đó!”
Nó dập máy cái rầm.
Tôi còn nghe thấy tiếng đồ đạc bị quăng xuống sàn.
Hừ, đến khi tôi thật cần giúp đỡ, ai là người sẽ giúp tôi đây?
Không chần chừ nữa, tôi chặn luôn số con trai và toàn bộ nhà họ .
Không để họ tiếp tục làm phiền tôi nữa.
Nhưng nghĩ lại lời con nói, tôi nhớ đến cái chết đau đớn kiếp .
Nên hôm , tôi dậy từ sớm, tự đi đến bệnh viện cũ làm kiểm tra sức khoẻ tổng quát.
Có bệnh thì chữa, không có bệnh thì để phòng.
May mắn thay, kết quả rất tốt — cơ thể tôi hoàn toàn khỏe mạnh.
Vốn dĩ tôi là bác sĩ Đông y, nên càng hiểu rõ tình trạng sức khỏe của mình.
Chỉ cần không làm quá sức thì khả năng bị xuất huyết não gần như không có.
Dù gì ở kiếp , thể trạng tôi cũng vốn khỏe mạnh.
Chẳng qua là một mình chăm cháu, kiêm luôn tất cả nhà, ngày nào cũng mệt mỏi đến mức không đứng thẳng .
Thiếu ngủ triền miên, mới năm mươi tuổi mà trông già hơn cả người sáu mươi.
Mỗi lần tôi thuê người giúp , con dâu lại lấy cớ “rối loạn xã hội”, nói không chịu có người lạ trong nhà.
Đêm tôi phát bệnh hôm đó, là cháu nội – bé Lạc Lạc – cầm súng đồ chơi đòi tôi đóng giả Ultraman đánh quái vật.
đó tôi đang làm nhà, không rảnh chơi cùng, thằng bé cứ quấn lấy tôi đòi đánh đấm, xô tới xô lui, cuối cùng tôi trượt chân ngã, đập xuống đất.
Nằm liệt dưới nền nhà, không gượng dậy .
…
Không rõ đó tụi nó giải quyết ra , tôi cũng chẳng buồn để tâm nữa.
Tôi lại xách túi ra phố mua sắm, chọn được mấy chiếc váy maxi đi biển để chuẩn bị cho kỳ nghỉ ở Maldives.
Hai ngày tiếp theo, con trai và con dâu đột nhiên im hơi lặng tiếng, chỉ có trên mạng xã hội thì liên tục khoe khoang “cuộc sống hạnh phúc”.
• Lý Hằng đăng: “Không thể không thốt , cùng là mẹ mà khác biệt lớn đến vậy? Cảm ơn mẹ yêu đã lòng nâng đỡ con cháu.”
• Tiểu Vân chia sẻ: “Đời là vậy đó, tôi khó khăn bạn không giúp, đến khi bạn cần tôi, xin lỗi, bạn là ai?”
Kèm theo ảnh mẹ ruột cô ta đang thay bỉm cho cháu.
Còn mẹ vợ thì hồ hởi bình luận phía dưới:
“Cha mẹ trên đời đều giống nhau, làm gì có ai nỡ không giúp con cái?”
Ha!
Miệng nam mô, bụng một bồ dao găm.
Tôi lại được phen mở mang thêm về độ dày của mặt nạ gia đình này.
Thì ra trong mắt con trai tôi:
• Tôi nhà, xe, đám cưới, cưới gần trăm vạn cho nó – không được tính là nâng đỡ.
• Còn mẹ vợ mang theo vài cái chăn mỏng làm của hồi môn, đến con sinh mới ghé thăm hai lần, trông cháu được dăm bữa nửa , mà lại gọi là “nâng đỡ vĩ đại”.
Con dâu thì càng nực cười.
Kiếp , tôi đã dốc lòng dốc sức nó.
Vậy mà tôi cần nó nhất, nó chỉ đứng nhìn tôi chết mà lạnh lùng không động tay.
Tôi thật chỉ biết cười trừ.
Lặng lẽ bài viết của chúng nó, bấm cho mỗi đứa một like.
Có lẽ cái “like” đó đã chọc tức tụi nó, ngay đó, cả hai bắt spam phần bình luận như điên.