Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
chồng trùng sinh trở lại, vậy mà người đầu tiên buông tay tôi – người mắc ung thư – lại chính là anh ấy.
“Dù sao cũng không chữa được, lãng phí tiền vô ích nữa.”
Kiếp trước, anh dốc hết vốn liếng khởi nghiệp chỉ cứu mạng tôi.
Thế nhưng khi người khác sống sung túc, rực rỡ, anh bắt đầu hối hận.
Tôi hiểu rất rõ vì sao anh chọn buông .
Nhưng kiếp này, tôi sẽ không buông chính mình nữa.
Chỉ không ngờ, người ra tay phản bội trước… lại là chồng tôi.
Mở mắt ra lần nữa, tôi phát hiện mình đã trùng sinh.
Bác sĩ vẻ mặt nghiêm trọng thông báo rằng bệnh tình của tôi chuyển biến xấu, chi phí điều trị e rằng sẽ vượt xa kiến.
Chồng tôi – Triệu Vũ – không chút do đáp lời: “Vậy thì chữa nữa, số tiền đó tiêu thật uổng phí.”
Căn phòng bệnh dường như tức rơi vào băng giá.
vẻ mặt lạnh lùng, dứt khoát của anh, tôi chợt nhận ra — anh cũng đã trùng sinh.
Kiếp trước, khi bác sĩ nhắc đến chi phí điều trị đắt đỏ,
anh rưng rưng nước mắt, siết chặt tay tôi, khẩn cầu tôi tiếp tục chữa trị.
“Vợ ơi, mất em rồi thì dù anh có kiếm được bao nhiêu tiền cũng vô nghĩa.”
Khi ấy, vợ chồng chúng tôi còn rất mực yêu thương nhau.
Con gái lớn Tiểu Nghiên học lớp 12, con trai út Trần Trần cũng vừa lên lớp 10.
Bọn trẻ ở cái tuổi rất có mẹ cạnh.
Chúng tôi đã vất vả dành dụm được một khoản vốn khởi nghiệp, Triệu Vũ không hề do , đem toàn bộ số tiền đó dùng chữa bệnh cho tôi.
Nhưng cũng chính vì này mà sự nghiệp của anh ảnh hưởng nghiêm trọng.
Sau khi khỏi bệnh, tôi tức lao vào công việc, một muốn giúp anh quay lại đỉnh cao.
Nhưng thời cơ vàng của ngành đã sớm vụt qua.
Anh liên tục thất bại, bao nhiêu oán đều trút cả lên đầu tôi.
Tôi tự mình nợ anh, nên luôn nhẫn nhịn, chưa trách móc một lời.
Cho đến lần đó, sau khi lại thất bại trong một cuộc đấu thầu, anh uống say bí tỉ.
Vừa bước vào nhà, anh đã ra tay đánh tôi không nương tình.
Con gái tôi liều mạng lao vào can ngăn, nhưng cũng liên lụy, ăn không ít đòn.
Sau khi tỉnh rượu, anh chẳng nói câu nào, chỉ xách túi rời khỏi nhà.
Lúc quay về, trên áo sơ mi anh rõ ràng in hai dấu son môi đỏ chót, nổi bật đến nhức mắt.
Khoảnh khắc ấy, nước mắt tôi trào ra không kìm nén.
Tôi không cam , run rẩy lục tìm túi áo của anh…
Khi tấm danh thiếp có ghi số liên lạc của mối tình đầu anh ấy, mọi tức sáng tỏ.
Mối tình đầu của anh – Lâm Nhạc – giờ đã là phu nhân nhà quyền quý.
Việc anh làm, không nói cũng biết rõ.
Khoảnh khắc đó, tôi lại bình tĩnh đến lạ.
Tôi đặt lại mọi thứ vào chỗ cũ, lúc này mới nhận ra tay mình run rẩy không ngừng.
Người đàn ông thề sống thề chết rằng không có tôi thì không sống nổi,
cuối thay đổi.
Tôi dứt khoát đề nghị hôn, không muốn tiếp tục sống trong uất ức nữa.
Nhưng anh lại lườm tôi chán ghét: “Công ty sắp niêm yết rồi, gây vào lúc này được không!”
Tôi hoàn toàn tuyệt vọng, lựa chọn dọn ra ngoài.
Thế nhưng khi quay lại hành lý, tôi lại bắt gặp cảnh anh và Lâm Nhạc dan díu ngay trong nhà.
Tôi không nhẫn nhịn thêm nữa, giơ tay tát anh một cái trời giáng.
Tôi Lâm Nhạc túm tóc, đè mạnh xuống sàn.
tôi phản kháng, cô ta ra tay càng tàn nhẫn hơn.
Còn Triệu Vũ thì không chút do lao tới che chắn cho Lâm Nhạc, sau đó quay người vào bếp vớ một con dao, lạnh lùng chém thẳng về phía tôi.
Khoảnh khắc cận kề cái chết, trong tôi chỉ toàn là uất hận.
Tôi đã đồng hôn rồi, cớ sao anh ta phải chà đạp tôi đến tận ?
Nếu có làm lại một lần nữa, tôi tuyệt đối sẽ không bản thân rơi vào tuyệt cảnh như vậy…
thức dần quay lại, tôi chậm rãi mở miệng, giọng nói cương quyết:
“Bệnh này, tôi nhất định phải chữa.”
Không chỉ chữa, mà phải chữa cho bằng khỏi.
Nhớ lại những gì đã xảy ra ở kiếp trước,
kiếp này, tôi nhất định sẽ tự tay đẩy Triệu Vũ xuống vực sâu.
2
tôi kiên quyết như vậy, Triệu Vũ bực bội đứng bật dậy, dữ quát:
“Muốn chữa thì tự lo đi, tôi không ra một xu nào đâu!”
Con gái tôi – Tiểu Nghiên – cơn thịnh nộ đột ngột của anh ta dọa cho giật mình, vội vàng nắm cánh tay Triệu Vũ, van nài:
“ ơi, nói mẹ như vậy… mau xin lỗi mẹ đi…”
Triệu Vũ lại bất ngờ vung tay tát thẳng vào mặt con bé, mắt trợn lên dữ:
“Con ranh này, mày dám dạy đời tao à? Tiền là gió thổi đến chắc? Mày nói tiêu là tiêu hả?”
Tôi đỏ bừng mắt vì tức , hét lên: “Có gì thì nhằm vào tôi, động tay con bé!”
Bác sĩ và y tá tức xông tới, vội vàng tách Triệu Vũ ra khỏi Tiểu Nghiên, ngăn anh ta tiếp tục ra tay.
Triệu Vũ chỉ lạnh lùng cười, ánh mắt tràn căm hận tôi:
“Tô Dao, cô vốn đã muốn trở mặt tôi từ lâu rồi đúng không? Tôi quản con gái mình, cô cũng cản — còn sống nổi nhau nữa không hả?!”
Tôi ôm chặt Tiểu Nghiên, bình tĩnh anh ta, hiểu rõ điều anh thực sự muốn nói.
“Chúng ta hôn đi. Tôi không muốn cô kéo xuống nữa.” Cuối , anh cũng thốt ra lời ấy.
Tiểu Nghiên òa khóc, ôm chặt chân anh, khuôn mặt tràn kinh hoảng và không tin nổi:
“ ơi, sao có như vậy? không mẹ nữa sao?” – Tiểu Nghiên nức nở hỏi, ánh mắt hoảng loạn tổn thương.
Triệu Vũ lạnh lùng hất tay con bé ra, giọng điệu tàn nhẫn đến cực điểm:
“Không chỉ mẹ mày, cả đứa con vô ơn như mày, tao cũng không ! Cứ đi cái gánh nặng như mẹ mày mà sống!”
Tôi tức đến sôi máu, tiện tay chộp khay trái cây cạnh ném thẳng vào người anh ta:
“Không anh dạy dỗ con bé! Từ nay về sau, mẹ con tôi anh không còn quan hệ gì nữa! Cút ra ngoài!”
Triệu Vũ nghiêng người né được, nhưng khi nghe câu đó của tôi, ánh mắt anh ta thoáng hiện lên một tia vui mừng khó nhận ra.
“Nói vậy là… cô đồng hôn rồi?” – anh ta dò xét hỏi.
Tôi không chút do gật đầu. Tôi đã sớm không muốn dây dưa anh ta thêm nữa.
Ánh mắt anh ta lóe lên sự ngờ vực, tiếp tục hỏi: “Thế… con trai ai?”
Tôi hiểu rất rõ suy tính trong anh ta. Con trai – Trần Trần – ở tuổi nổi loạn, tính cách cứng đầu, bướng bỉnh.
Triệu Vũ muốn giữ nó mình bồi dưỡng thành cánh tay phải, sau này chống lại tôi.
Huống hồ giờ này Trần Trần còn ở trường, chưa biết gì.
“Cả con trai lẫn con gái, tôi đều sẽ mang đi. Anh mơ cướp được ai.” – Tôi dứt khoát nói, không chừa đường lui.
Anh ta nghe xong thì tức nổi :
“Cô bệnh đến thế rồi còn muốn kéo con trai ? Tiểu Nghiên đi cô là đủ rồi, mỗi tháng tôi cho hai người hai ngàn, sống thế là được rồi!”
Hai ngàn? Đến tiền khám lại một lần của tôi còn không đủ.
Tôi lắc đầu: “Không được. Tài sản tôi phải một nửa, bằng không thì khỏi bàn.”
Ngoài đoán, anh ta lại tức đồng :
“Được, chỉ con trai tôi, cô muốn một nửa tài sản cũng được. Dù sao thì…”
Trong anh ta đã chắc chắn tôi sống không được bao lâu nữa.
Tôi siết chặt tay Tiểu Nghiên khóc nấc đến thở không ra hơi, cắn răng nói:
“Được, tôi đồng . Anh đi chuẩn đơn hôn đi.”
Có được một nửa tài sản, có lẽ tôi còn cơ hội xoay chuyển tình thế. Chỉ là, Tiểu Nghiên sẽ phải chịu khổ tôi rồi.
Triệu Vũ quay lưng đi, trên mặt lộ rõ nụ cười đắc .
Các y tá vội vây lại, vừa giúp Tiểu Nghiên lau nước mắt, vừa tôi thương cảm:
“Chưa ai nhẫn tâm đến thế… Có phải bệnh nan y đâu mà nói là .”
Tôi mệt mỏi nhắm mắt lại, lồng ngực co thắt cơn đau:
“Tiểu Nghiên, mẹ con có trách mẹ không?” Tôi không muốn ép buộc con bé.
Tiểu Nghiên tức hôn nhẹ lên má tôi, kiên định nói:
“Mẹ ơi, chỉ được ở mẹ, đi đâu con cũng nguyện .”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nước mắt không kìm được mà trào ra.
Chỉ là… Trần Trần… Giờ tôi thật sự không còn sức lo cho thằng bé, chỉ hy vọng Triệu Vũ sẽ đối xử tử tế nó.
Nhưng thực tế lại chứng minh, tôi đánh giá Triệu Vũ quá cao.
3
Thời gian này, Tiểu Nghiên luôn túc trực giường bệnh, không quản vất vả chăm sóc tôi.
con bé cặm cụi cúi người thay dây truyền dịch cho tôi, bóng lưng nhỏ bé ấy khiến khóe mắt tôi cay xè.
Tôi vừa định bảo con đi nghỉ một lát thì cửa phòng bệnh vang lên tiếng gõ.
Hóa ra là người Triệu Vũ sai đến, mang đơn hôn.
Tôi cẩn thận kiểm tra điều khoản, xác nhận không có gì sai sót, rồi bình thản ký tên mình lên đó.
Ngay sau đó, điện thoại của Triệu Vũ gọi tới.
“Tô Dao, nhận được thỏa thuận rồi chứ? Mau ký vào đi. Tháng sau chúng ta đi làm thủ tục hôn, đến lúc đó hy vọng cô còn sống mà lê đến được.”
Đầu dây kia, giọng anh ta mỉa mai và chế giễu.
Nghe xong, lửa bốc lên tận đầu, tôi cũng không nhún nhường mà đáp trả thẳng:
“Nhờ anh trù giùm, anh cũng giữ gìn sức khỏe nhé.”
Nói xong, tôi dứt khoát cúp máy. Trong thầm hối hận vì năm xưa mắt mù mới chọn phải loại đàn ông như thế.
Tôi được chia bốn mươi vạn. Trích ra tám vạn thanh toán hai tháng viện phí tiếp .
Số tiền còn lại, đồng đều phải tính toán kỹ lưỡng.
Tiểu Nghiên học lớp 12, áp lực thi cử vô lớn. Tôi tuyệt đối không con phân tâm vì của mình.
“Mẹ ơi, con muốn đi làm thêm kiếm tiền.” – Sau khi đút tôi ăn xong, con bé nhỏ giọng nói.
Tôi hiểu sự lo lắng của con, liền dịu dàng trấn an:
“Bảo bối à, tiền nong con lo. Mẹ sẽ xoay xở được. Con học giỏi như vậy, phải dồn toàn tâm toàn cho việc học.”
Con bé cúi đầu, không nói gì. Nhưng tôi biết, trong con rất lo cho tôi.
Chương 2 ở đây: