Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fs8kJxM4O
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Đến khi thai ổn định, bà đi viện khám thì bác sĩ nói có hai đứa.
Cả nhà cứ nghĩ là hai thằng con trai.
Ai ngờ lại sinh ra một trai một gái.
Nghe nói vừa nhìn thấy tôi, bà nội đã bảo tôi vô dụng, tốn tiền.
Ai cũng không thích tôi, chỉ có bà ngoại động lòng trắc ẩn, bế tôi mang về nuôi.
6
Tôi với mẹ cãi nhau đến đỏ cả mặt, Diệu Tổ thì mất kiên nhẫn.
“Mẹ, nói lôi thôi với chị ta làm gì, cứ tự tìm sổ tiết kiệm là xong.”
Cậu ta thừa lúc tôi sơ ý phóng tới giật cặp, lục tung đồ đạc bên trong.
Nhưng lục lọi cả buổi cũng không thấy gì.
Tôi cười lạnh: “Đừng phí công, tiền tôi rút hết rồi, đời này cậu đừng mong tìm được.”
Trong sổ tiết kiệm có 3 vạn, đó là tiền bà nội dành dụm để lo hậu sự, cũng là hy vọng duy nhất cho việc học của tôi.
Tôi quyết không để mẹ đem đánh bạc hay cho Diệu Tổ tiêu xài phung phí.
Kiếp trước, cậu ta nói miệng là đi học đại học, thực ra chỉ bỏ tiền tìm một trường hạng bét để ăn chơi.
Trong khi người khác miệt mài đèn sách, thì Diệu Tổ lại đâm đầu vào tệ nạn, cậu ta không ngừng hút thuốc, uống rượu, tán gái
Hậu quả là vừa tốt nghiệp, cậu ta đã khiến bạn gái có thai.
Nhà cô ấy cũng khó khăn, chỉ biết dựa vào việc gả con để gom tiền cho con trai họ mua nhà.
Họ đến tìm bố mẹ tôi làm loạn, nhất định đòi 10 vạn tiền sính lễ.
Nhà tôi đổ hết tiền cho Diệu Tổ đi học, rồi ngay cả sinh hoạt phí của cậu ta cũng do tôi gánh.
Tiền tôi cực nhọc kiếm khi làm thuê ở quán ăn chẳng để dư được đồng nào.
Vậy mà cuối cùng, họ vẫn vì 10 vạn mà gả tôi cho gã cặn bã Châu Tề.
Tôi cũng muốn phản kháng.
Chỉ là chứng minh thư và hộ khẩu đều bị mẹ giấu.
Ngày cưới, bà với bố tôi canh sẵn ngoài phòng đăng ký kết hôn.
Vừa lấy được giấy kết hôn, họ lập tức giật hết giấy tờ của tôi.
Còn lớn tiếng bảo là giữ hộ cho tôi.
Những bi kịch kiếp trước tôi phải gánh đều do họ tạo ra.
Diệu Tổ, kẻ vô dụng ấy kiếp trước đã hưởng đủ mọi lợi lộc, giẫm lên máu và nước mắt của tôi để sống sung sướng.
Giờ cậu ta còn muốn tái diễn điều đó.
Mối thù mới cũ ùn ùn kéo đến, tôi gào to một tiếng, hất tay mẹ ra rồi lao thẳng vào Diệu Tổ.
7
Sáng sớm bà ngoại đã ra chợ mua thức ăn.
Khi bà xách giỏ đồ quay về liền bắt gặp cảnh ba chúng tôi đang đánh nhau túi bụi.
Con gái ở tuổi dậy thì sức còn khoẻ hơn cả con trai.
Mặt tôi in hằn dấu tay, ra sức đè người bên dưới, vừa chửi vừa đạp.
Diệu Tổ bị tôi áp xuống đất dính mấy cú đấm, mắt phải sưng vù, cậu ta muốn gượng dậy nhưng không sao thoát nổi, chỉ đành nằm đấy thở hồng hộc.
Diệu Tổ đau khổ thì tôi cũng chẳng dễ chịu gì.
Tôi đánh cậu ta, mẹ tôi thương con trai liền vội túm lấy tóc tôi mà giật.
Không chỉ vậy, tôi còn hứng thêm không ít đòn từ mẹ, da dẻ dưới lớp áo e là đã bầm tím.
Giỏ đồ rơi xuống đất, bà ngoại chỉ biết kêu khổ.
“Trời ơi, sao lại sinh ra một người làm mẹ chẳng biết đúng sai thế này!”
Người ta thường nói, con cái bất hoà đa phần do cha mẹ thiếu đức.
Câu nói ấy áp lên bố mẹ tôi thật chẳng sai.
Con trai là bảo bối, con gái không bằng cọng cỏ.
Bà ngoại nắm tay mẹ tôi, quát to: “Còn không mau buông ra!”
Mẹ tôi không cam tâm nhưng vẫn thả tay rồi bực bội phủi đám tóc vướng trên ngón tay xuống đất.
Tôi đứng dậy né sang một bên, sờ lên mảng tóc bị giật giờ đây đã trọc lóc, nước mắt tuôn không ngớt.
“Đó là con gái ruột của bà, thế mà bà ra tay như muốn giết nó vậy à?”
Mẹ tôi trưng vẻ căm hận: “Tôi chỉ hận chưa từng sinh ra cái con bé tốn tiền này!”
Lúc nào bà cũng mở miệng ra là “tốn tiền,” mà chẳng nghĩ chính mình cũng là đàn bà.
Biết tính con gái mình bướng bỉnh, bà ngoại chẳng buồn khuyên mà oay người đi vào bếp.
Một lúc sau, bà cầm cây cán bột bước ra.
Bà ngoại nhìn mẹ tôi, nói rõ ràng từng chữ: “Nếu chị không muốn đứa con gái này thì tôi sẽ lo, từ nay đừng bước chân về đây nữa.”
8
Mẹ tôi và Diệu Tổ bị bà đuổi khỏi nhà.
Nhưng tôi trông họ vẫn không cam lòng.
Đặc biệt là mẹ tôi, trước khi đi, bà còn hung hăng trừng mắt: “Mày tưởng thế là thoát hả, còn lâu!”
Vì câu nói đó, tôi liên tục gặp ác mộng mấy đêm liền.
Cho đến lúc trường khai giảng, tôi bận rộn chuẩn bị nhập học mới dần thoát khỏi sợ hãi.
Vì ảnh hưởng từ gia đình, tôi rất cẩn trọng khi giao tiếp.
Bạn cùng phòng toàn người thành phố lớn, tôi sợ họ coi thường mình nên luôn giữ thói quen sáng đi sớm, tối về muộn, hạn chế tiếp xúc ngoài giờ học.
Chỉ riêng học phí và đủ khoản lặt vặt trong 1 tháng đã tốn 8-9 nghìn tệ.
Số 3 vạn mà bà ngoại chắt chiu để dành, nay chỉ còn 2/3.
Nhìn số dư tài khoản, tôi thấp thỏm không yên.
Kỳ nghỉ sắp tới, mấy người bạn cùng phòng bàn nhau đi du lịch.
Lưu Viên Viên bất chợt nghĩ tới tôi, ngoái lại hỏi: “Ngọc Di, cậu có đi cùng không? Nghe nói bên Hoài Nam đồ ăn chơi gì cũng hấp dẫn lắm.”
Tôi cầm điện thoại, nhìn tin tuyển dụng làm thêm, khẽ lắc đầu.
“Mình tính đi làm thêm nên không tham gia được, mấy cậu cứ vui vẻ nhé.”
Mấy bạn ấy đều có gia đình lo cho hết thảy, tôi thì khác.
Nhưng qua thời gian sống chung, tôi nhận ra họ chẳng khó gần như tôi tưởng.
9
Công việc bán thời gian là do một đàn chị giới thiệu.
Gia cảnh chị ấy tương tự nhà tôi, cũng tự xoay tiền sinh hoạt.
Chị giúp tôi tìm việc, tôi mua trà sữa tặng chị thay cho lời cảm ơn.
Vậy mà, vừa nhìn nơi gọi là “làm thêm,” tôi đã muốn rút lui.
Dù kiếp trước ít tụ tập giải trí, tôi vẫn nhận ra đây là một quán bar.
Tôi khựng lại, quay sang chị Chu Tĩnh ngại ngùng nói: “Chị ơi, thôi em sợ không hợp, chắc làm không nổi.”
“Ngọc Di à, em nói thế là sai rồi. Việc nào cũng đáng quý cả. Với lại, đây là quán bar đàng hoàng, em làm 1 tiếng ở đây bằng ngoài kia làm nguyên tháng.”
Tôi vẫn muốn bỏ, chỉ đưa trà sữa cho chị rồi xoay người rời đi.
Đúng lúc đó, người quản lý bước tới.
Anh ta đánh giá tôi từ đầu đến chân, tỏ vẻ hài lòng nói với Chu Tĩnh: “Cô em này nhìn được đấy, tối nay cho hai người vào bán rượu trong phòng VIP.”
Mắt chị Chu sáng rỡ, giữ chặt tay tôi lôi vào lối đi của nhân viên.
Trên đường, chị ghé tai bảo nhỏ: “Em biết doanh thu phòng VIP một đêm bao nhiêu không? Chỉ cần khách gọi một đơn lớn, học phí cả năm của em đủ hết!”
Chỉ một tối đổi lấy học phí một năm.
Đúng là sức hấp dẫn lớn với tôi.
Nghĩ cảnh cầm tiền lo hậu sự của bà ngoại mà đi học, tôi vẫn thấy day dứt.
Thấy tôi do dự, chị Chu cười: “Bọn mình chỉ bán rượu, đâu phải bán thân. Em yên tâm, khách ở đây toàn kẻ có tiền, mắt họ cao lắm.”
Tôi nhìn bộ dạng hơi quê mùa của mình, bất giác nhẹ nhõm.
10
Người quản lý sắp xếp cho chúng tôi hai chiếc váy đen để thay rồi bảo đứng chờ ngoài phòng.
Khách đầu tiên vào, chị Chu hăng hái chạy tới đón.
Một lát sau chị trở ra, bĩu môi than: “Tưởng hội giàu có, ai dè mấy sinh viên rủ nhau đi chơi. Không gọi rượu, còn đòi tặng dĩa trái cây, ki bo thật!”
Chị tỏ rõ chán ghét, chẳng buồn hầu đám sinh viên ấy, thế là nhờ tôi bưng đồ vào.
Phòng bar tối om, tôi đặt khay xong định lui ra thì nghe một tiếng khẩy mũi.
“Ơ kìa, đây chẳng phải cô chị ‘thanh cao’ của tôi sao?
“Sao rồi, giờ phải đến quán bar làm bồi bàn à?”
Cậu ta vừa lên tiếng, cả bọn cười ồ.
Mấy nam nữ trẻ nhìn tôi như trông thấy trò hay.
Sau đó, cô gái đang níu cánh tay Diệu Tổ mở miệng: “Diệu Tổ này, nếu đây là chị cậu mà đang làm ở đây, bọn mình cứ gọi rượu rồi để chị cậu thanh toán được không?”
Cô gái uốn éo giọng đầy giả tạo.
Tôi nhận ra đó chính là Tôn Ảnh – bạn gái kiếp trước của Diệu Tổ.
Cô ta từng có bầu rồi đòi tiền sính lễ khiến tôi bị gả cho kẻ bạo hành gia đình.
Đúng như dự liệu.
Ở cạnh Diệu Tổ chẳng có ai tử tế.
Bọn họ nhao nhao phụ hoạ, Diệu Tổ vung tay: “Cứ gọi hết đi, tính vào bill cho chị tao, yên tâm chị ấy chả dám không trả đâu.”
Nhìn dáng vẻ ngông nghênh của cậu ta, tôi cố dằn cơn tức, nghiến răng: “Tôi đâu có tiền, nếu cậu dám gọi rồi không trả, bị bảo vệ đập thì đừng trách!”
Trong quán bar có máy quay khắp nơi, cũng là lý do tôi chẳng dám ra tay.
11
Diệu Tổ không nghe, cứ cầm máy tính bảng gọi mấy chai rượu Tây giá trên trời.
Chị Chu cười đến híp cả mắt, bấy giờ lại muốn quay vào phòng phục vụ.
Tôi có ý tốt nhắc chị rằng mấy sinh viên đó chắc chắn không có tiền nên e rằng sẽ quỵt hoá đơn.
Chị lộ vẻ khó chịu, nghĩ tôi muốn tranh khách nên gạt tôi sang bên.
Tôi nhân cơ hội lùi ra ngoài.