Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9f8qKa506B

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

5

“Ta có gì mà không dám? Ta chỉ hận không thể tự tay bóp cổ ngươi rồi ép rượu độc vào cổ họng, khiến ngươi đau đớn mà chết ngay tại chỗ!”

“Hoặc giả, đưa luôn cho người ngươi yêu một chén độc tử để hai ngươi làm uyên ương nơi hoàng tuyền, thế có phải vừa lòng không?”

Trên mặt hắn, dù bị lớp bùn đất che lấp vẫn không giấu được vẻ kinh ngạc chợt lóe lên: “Chúng ta đã sống lại một lần, ta vốn tưởng mọi chuyện trước kia có thể xóa bỏ, đôi bên cầm tâm tình nguyện, nào ngờ ngươi lại hận ta đến thế?”

Nghe vậy, ta bật cười.

Nhìn người đang lấm lem giữa vũng bùn, từng được gọi là quân tử, ta chỉ cảm thán: người trong kinh thành đúng thật là mù mắt, lại bỏ ngàn vàng để tranh nhau thơ họa của kẻ như thế này.

Nếu không phải vì không ai dám buôn bán mực họa của Thái tử, sao có thể đến lượt hắn?

“Xóa bỏ với ngươi? Mục Bắc Hàn, ngươi nên mở to mắt mà sống cho rõ.”

Chừng đó là còn chưa đủ.

Nỗi khổ kiếp trước của ta, từng chút một đều không thể để uổng phí.

Nói rồi, ta sải bước bỏ đi.

Chỉ là vừa rẽ qua cuối rừng trúc liền đụng phải một người.

Đôi mắt dài hẹp của Mộ Dung Dục mang theo vài phần tùy ý, bình tĩnh nhìn ta.

Ta không nhịn được, liền thốt: “Thái tử điện hạ, người nghiện đứng nghe trộm tường rồi sao?”

Có lẽ do ác mộng của yến tiệc Bách Hoa kiếp trước đã tan biến, hoặc có lẽ là cơn giận vừa rồi do Mục Bắc Hàn gây ra vẫn còn chưa hạ, ta thế mà lại không hề sợ Mộ Dung Dục chút nào.

Ta nhìn chàng như đã không còn gì để mất: “Điện hạ, người đã thấy rồi, đúng vậy, là ta đẩy hắn.

Ta vốn chính là kẻ ngông cuồng tùy hứng.”

Chàng lại bật cười, chỉ nói: “Nhũ mẫu Nhụy Nhi của nàng chắc sẽ vui lòng lắm.”

Liên quan gì đến mẫu thân ta chứ?

Ta vừa định hỏi đã thấy ánh mắt chàng rơi xuống cổ tay ta – nơi vừa nãy bị Mục Bắc Hàn siết chặt đến đỏ bầm.

Sắc mặt chàng trầm xuống, đưa tay ra, ta theo bản năng lùi lại, tay chàng dừng giữa không trung.

“Đêm qua, nàng không hề xa cách như vậy.”

Chàng nói đến chuyện đêm qua đưa ta về phủ, còn dỗ ta ngủ.

Mặt ta đỏ bừng.

“Đêm qua… đêm qua là vì ta hít nhiều gió lạnh, đầu óc không tỉnh táo thôi.”

Mộ Dung Dục thu tay về nhưng ánh mắt vẫn dừng trên cổ tay ta chưa rời.

“Vậy hai kẻ đó, nàng định xử lý thế nào?”

Dù không chỉ đích danh, ta cũng biết chàng đang nói tới ai.

“Sở Vân Thường muốn hạ dược ta, giờ tự rước lấy kết cục cũng coi như báo ứng.

Nàng ta với Mục Bắc Hàn chẳng phải tình ý sâu đậm sao?

Giờ được như ý nguyện thì chẳng phải là tốt sao?”

“Bọn họ quả thật được như ý.”

Mộ Dung Dục lại bất ngờ cúi sát ta, giọng nói nhẹ như tơ: “Nhưng còn chúng ta thì sao?”

“Chúng ta vốn có hôn ước, nay lại có thánh chỉ ban hôn…”

Ta tiếp lời chàng.

Nghe xong, Mộ Dung Dục không hề nở nụ cười.

Ngược lại, gương mặt càng thêm u ám.

“Vân Chiêu gả cho ta, chỉ vì hôn ước thôi sao?”

6

Ta nghi Mộ Dung Dục đang giận nhưng chẳng có chứng cứ gì.

Bên phủ An vương thì lại có biến mới.

Chuyện khởi đầu từ việc An vương phi không hài lòng với thân phận của Sở Vân Thường, thêm vào đó là chuyện nam nữ tư thông không hôn thú khiến phủ An vương mất hết thể diện trước các quan lại quyền quý trong kinh thành.

Bà ta không chấp thuận để Sở Vân Thường gả vào phủ với danh phận thế tử phi, chỉ đồng ý giữ nàng ta lại bên ngoài phủ với thân phận ngoại thất.

Sở Vân Thường dĩ nhiên không cam lòng, ở nhà ngày nào cũng lấy nước mắt rửa mặt.

Thế mà Mục Bắc Hàn – kẻ trước nay luôn nghe lời nàng ta răm rắp – lại chẳng hề đến an ủi.

Khi nàng ta đến tìm ta, ta đang ngồi trong viện, một tay vừa đọc thoại bản, tay kia nhàn nhã gặm hạt dưa.

Nàng ta khóc đến hoa lê đẫm mưa: “Chiêu tỷ, cứu muội với… muội không muốn làm ngoại thất của thế tử An vương đâu…”

Ta gấp thoại bản lại, bình tĩnh nhìn nàng ta: “Muội muốn ta giúp thế nào?”

“tỷ tỷ giúp muội cầu một đạo thánh chỉ để bệ hạ ban hôn, phong muội làm thế tử phi.

Bệ hạ và hoàng hậu đều sủng ái tỷ, chắc chắn sẽ nghe lời tỷ mà ban ân.”

Nàng ta nói lời ấy vô cùng tự nhiên, chẳng khác nào những lần trước mặt dày đòi chia phần ban thưởng của hoàng gia từ ta.

“Nhưng ta giúp muội để làm gì chứ?

Chớ quên, trước đó chính muội đã định hạ dược ta đó nha~”

Nghe ta nói vậy, sắc mặt nàng lập tức tái nhợt.

“Ngươi… ngươi biết cả rồi…”

Thấy ta vẫn nhìn chằm chằm, nàng ta càng khóc to hơn: “Muội cũng bất đắc dĩ thôi mà…

Tỷ tỷ là đích nữ, muốn gì có đó.

Muội cái gì cũng không có.

Muội không muốn giống mẫu thân mình, cả đời chỉ làm một ngoại thất…”

“Cho nên muội mới hạ dược ta, hủy danh tiết ta để có thể thay ta gả vào Đông cung, đúng không?”

Kiếp trước, mọi sự đã định, ta mang tiếng nhơ nên phải vội vã xuất giá.

Còn kiếp này, nàng ta ngỡ như chưa có chuyện gì xảy ra, lại định mượn tình nghĩa xưa khiến ta mềm lòng giúp đỡ.

“Thôi được rồi, nể tình nghĩa cũ, ta nguyện giúp muội một lần.

Ngày mai, ta sẽ vào cung cầu xin bệ hạ ban hôn cho hai người.”

Nghe ta buông lời đồng ý, Sở Vân Thường liền nhẹ nhõm thở phào, hớn hở rời đi.

Ta khẽ bật cười.

Sở Vân Thường, ta đúng là sẽ giúp muội trở thành thế tử phi.

Mục Bắc Hàn chẳng phải từng nói ta không xứng sao?

Vậy thì nay ta thành toàn cho hai người.

Mong hai kẻ các ngươi tiếp tục thắm thiết, sớm ngày cùng nhau xuống suối vàng.

Hôm sau, trong kinh thành, chuyện Mục Bắc Hàn và Sở Vân Thường tư thông không cưới đã lan ra như lửa cháy đồng khô, truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.

Từ trà lâu tửu quán đến đầu đường cuối ngõ ai nấy đều bàn tán về chuyện “phong lưu” giữa cặp “tài tử giai nhân” này.

Ta nghe thị nữ báo lại nói rằng Sở Vân Thường tức đến mức ở trong phòng đập vỡ hơn chục bộ chén trà, xé nát mười mấy chiếc khăn lụa.

Cuối cùng, một đạo thánh chỉ đã chấm dứt tất cả yên lặng.

Để trấn áp dư luận trong kinh, cũng để giữ thể diện cho hoàng tộc, bệ hạ đích thân ban hôn Mục Bắc Hàn và Sở Vân Thường.

Khi Sở Vân Thường lại tới phủ tìm ta, ta đã sớm sai thị nữ từ chối tiếp.

“Để ta vào! Ta có chuyện gấp muốn nói với tỷ tỷ!”

“Tiểu thư đang nghỉ trưa.

Cô nói nhờ người cầu thánh chỉ, tiểu thư đã giúp rồi.

Từ nay có chuyện gì, xin đừng quấy rầy người nữa.”

Sở Vân Thường nào để tâm gì đến người khác nghỉ ngơi, định xông vào thì bị Mục Bắc Hàn vừa đến ngăn lại.

Sở Vân Thường thấy bộ dạng hắn, liền theo bản năng đưa khăn che mũi: “Thế tử, sao trên người chàng có mùi nước thải? Lại còn dính cả vỏ trứng và lá rau thế kia?”

Mục Bắc Hàn mím môi, sắc mặt u ám, không nói lời nào.

Tiểu tư bên cạnh hắn thì quệt đám rau dính trên mặt, tức tối nói: “Người trong kinh điên cả rồi!

Trước kia ra đường còn có người ném trái cây tươi lên xe ngựa để thể hiện ái mộ.

Hôm nay thì cứ như muốn xử tội tù binh!”

Sở Vân Thường còn muốn xông vào viện nhưng hành động lấy khăn che mũi của nàng ta lại rơi vào mắt Mục Bắc Hàn – kẻ lúc này lòng tự trọng đang mong manh dễ vỡ.

Hắn không nói lời nào, liền siết chặt tay nàng kéo đi.

“Sở Vân Thường, hôm nay cho dù người người ghét bỏ ta, ngươi cũng không được!”

“Buông tay ra! Mục Bắc Hàn, trên tay ngươi là thứ bẩn dính gì vậy hả?!”

Hai người họ cãi nhau rồi đi khuất, lúc ấy ta mới thong thả bước ra.

Kiếp trước hai người đó chẳng phải là âm thầm tư tình, trách ta chia cắt nhân duyên sao?

Vậy thì kiếp này cứ quang minh chính đại mà yêu nhau, sống với nhau đi.

“Dặn người lau dọn sạch sẽ hết đoạn đường hai người họ vừa bước qua.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương