Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8pbJsqhIYS
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Hoàng thượng muốn cùng nữ nhân trong lòng sinh một nhi tử, để kế thừa đại thống.
Thế nhưng, họ nỗ lực, nỗ lực mãi, hoài thai 7, 8 lần, rốt cuộc cũng chỉ đón được 2 công chúa.
1
Ngài mỉm cười nói với ta rằng, Hoàng hậu không thể là ta.
Ta cúi đầu ủ ê đáp: “Thần nữ đã hiểu, thần nữ không dám vọng tưởng.”
Tại bãi săn hoàng gia, Thái tử Cố Hoài – kẻ sắp kế vị – nửa đùa nửa thật nói với ta: Ta không thể trở thành thê tử của y.
Nhưng ta lại là vị hôn thê đã đính ước 5 năm với y, chỉ chờ thêm 2 tháng nữa ta tròn 15 tuổi là thành hôn.
Kết cục, khi ta còn kém 2 tháng nữa mới cập kê, y lại không cần ta.
Vì tiên hoàng bị ám sát, Thái tử phải lên ngôi sớm.
Còn ta, người được tiên hoàng chỉ định làm Thái tử phi, y lại chối bỏ.
Đời trước, mọi chuyện cũng như vậy.
Khi ấy, ta đã làm gì?
Ta không cam lòng, khóc lóc ầm ĩ đủ điều, thậm chí còn tuyệt thực.
Ta nhất quyết muốn gả cho Cố Hoài, nhất quyết muốn làm hoàng hậu của y.
Ép phụ thân vì xót thương ta phải dùng binh quyền trao đổi cùng Cố Hoài.
Kết quả đổi lại được gì?
Nhớ lại những tháng ngày làm hoàng hậu của y, ta chỉ biết run rẩy.
Than ôi, bây giờ nghĩ lại, có gì đáng để không cam tâm đâu chứ.
Mọi sự xảy ra đều là sắp đặt tốt nhất!
Thấy ta hoàn toàn tuân theo sự bài trí của y, Cố Hoài thoáng chút hoài nghi.
Theo lẽ y hiểu rõ ta, lúc này đây, ta hẳn phải ghen tuông, giận dữ mất khống chế, làm ầm ĩ lên mới đúng.
Làm sao ta có thể bình thản thế này?
Y không cam tâm, tiếp tục nói lời càng nhục mạ hơn: “Cô cũng không phải kẻ bạc tình.”
“Nể tình nhà nàng từng có công hộ quốc, đợi Cô đăng cơ lập hậu xong, sẽ đón nàng nhập cung làm Thục phi.”
Từ hoàng hậu lại thành Thục phi, chính là hạ thê làm thiếp, phẩm cấp thì không quá thấp, nhưng nhục nhã lại cực lớn.
Chắc hẳn lần này ta sẽ phát điên lên mất.
Chỉ cần ta nổi điên, y sẽ lấy cớ mà ban tội cho ta và cả nhà ta.
Tiểu nữ tài mọn, tân hoàng sắp xếp thế nào, ta tùy tùng thế nấy.
Vì thế, ta cung kính đáp: “Thần thiếp tạ ơn.”
“Lấy tài, sắc, đức, năng của nàng, phong nàng làm phi đã là thiên ân, còn gì bất mãn nữa?”
Cố Hoài quát ta, y còn chẳng thèm nghe xem ta đã nói gì, đổi trắng thay đen, cũng đủ thấy y chán ghét ta đến mức nào.
Ta lặng im không một lời, cúi đầu lĩnh giáo.
“Khoan đã, vừa rồi nàng nói gì?”
“Vừa rồi nàng nói là tạ ơn ư?” Cố Hoài ban đầu định lớn giọng mắng nhiếc ta, song nói được nửa đường mới sực nhớ, ta không hề tỏ vẻ bất bình, mà là tạ ơn.
Y lộ rõ vẻ lúng túng, kinh ngạc không thôi, dùng ánh mắt khó tin nhìn ta.
Ta giữ vẻ thản nhiên, cung cung kính kính đứng hầu.
Như dồn một quả đấm vào bông, gặp một ta thế này, y đành chịu, đùng đùng nổi giận rồi phất tay áo bỏ đi.
2
Trong cái rủi có cái may.
Đối với chuyện Cố Hoài giáng ta từ thê xuống làm thiếp, phản ứng của cả nhà khiến ta hết sức bất ngờ.
Phụ thân bảo, tốt, tốt lắm, như vậy hiềm nghi nhà chúng ta công cao lấn chủ sẽ giảm đi.
Mẫu thân nói, quản lý hậu cung chẳng phải chuyện dễ, xưa nay người làm Hoàng hậu có mấy ai được an nhàn.
Hai ca ca đồng thanh rằng, làm Thục phi à, cũng không tệ, địa vị không thấp, bạc nhiều, lại ít người tranh.
Bọn họ cũng không cần vì lo ta bị phế khỏi ngôi Hoàng hậu mà liều mạng lập công nơi sa trường để giữ ngôi vị ấy cho ta.
Đệ đệ còn nhỏ, chẳng hiểu nhiều, nhưng thấy ai nấy trong nhà đều nhẹ nhõm, nó cũng vui vẻ nhảy nhót khắp viện, vừa nhảy vừa reo: Tỷ tỷ là Thục phi nương nương.
Điều này khiến ta, “khổ chủ” của sự việc, có phần ngỡ ngàng.
Thì ra, cả nhà nghĩ như vậy.
Đời trước, ta gàn dở đến cuồng điên chỉ để giữ ngôi Hoàng hậu, giành cho họ vẻ vang, hóa ra đều do một mình ta tự cho là đúng, tự cảm động chính mình ư?
Xem chừng là vậy thật.
Hiện tại, ta làm Thục phi, cả nhà càng thêm thư thái.
Trước kia, lúc ta còn là Thái tử phi tương lai, ngày nào ta cũng phải theo các ma ma trong cung học quy củ, cả nhà cũng theo đó mà căng thẳng.
Nay ta không làm Thái tử phi, càng không thể làm Hoàng hậu, các ma ma bị điều đi huấn luyện gấp cho tân Hoàng hậu rồi, không khí trong phủ cũng theo đó mà thảnh thơi hẳn.
Phụ thân thường rủ mọi người uống chút rượu, thi thoảng hứng chí thì luyện võ cùng nhau, cả viện đầy ắp tiếng cười.
Giáng thê thành thiếp, là họa ư?
Rõ ràng là phúc!
3
Người Cố Hoài chọn làm hoàng hậu cũng là con gái tướng quân, tên gọi Lý Vi.
So với ta, kẻ bị định làm Thái tử phi từ sớm, ngày ngày bị bắt học nghi lễ, đến nỗi một thân võ nghệ đã gác lại, giờ chỉ còn là hư danh.
Thì Lý Vi lại có bản lĩnh thực sự, từng cùng phụ thân và huynh trưởng ra chiến trận, lập không ít công lao, đích thị con nhà tướng. Đời trước, Cố Hoài sớm ngưỡng mộ nàng ta.
Chỉ là, vướng bận công lao phò tá của phụ thân ta, lại e dè tình nghĩa nhiều năm của ta dành cho y, ai ai cũng biết.
Lúc ta không chấp nhận bị giáng xuống làm thiếp, phụ thân lại dâng binh quyền lên, Cố Hoài đành thỏa hiệp, lập ta làm hậu, phong Lý Vi làm Quý phi.
Mặc dù nhà ta cùng y trao đổi mà thành, nhưng y vẫn vịn cớ đó mà hận ta.
Trong cung, ngoài triều, y không từ bất cứ thủ đoạn nào để bẽ mặt ta.
Y dâng cho Lý Vi mọi tôn nghiêm của bậc chính thê.
Trao cho ta mọi nhục nhã của phận thiếp mọn.
Haiz, thật không đáng, ta chẳng hề muốn tranh giành chi.
Nghe đồn lần này, các ma ma dạy dỗ Lý Vi cũng không hề nương tay.
Mấy ma ma ấy vốn do Thái Hoàng Thái Hậu phái đến, ta bị họ huấn luyện suốt 5 năm, ta biết rõ thủ đoạn của họ.
Trước kia, ta từng nghi hoặc, nghĩ họ chỉ là ma ma, dựa vào đâu mà dám cứng rắn như thế với Hoàng hậu, chẳng sợ sau này Hoàng hậu lên nắm quyền sẽ trả thù ư?
Về sau ta mới hiểu, Tiên hoàng băng hà quá sớm, Thái hoàng Thái hậu từ Thái hậu nhảy vọt lên Thái hoàng Thái hậu trong thời gian ngắn. Tai mắt bà ta vẫn trải khắp hậu cung, nhiều vị trí trọng yếu ở tiền triều cũng thuộc phe bà. Muốn tiếp tục nắm quyền, tất nhiên bà phải chen tay vào chọn lựa tân Hoàng hậu.
Nhưng lại không muốn làm quá lộ liễu, sợ đắc tội tân Thái hậu và tân Hoàng đế, thế là bày ra ngàn lẻ một thủ đoạn trong bóng tối.
Trừ phi đó là người bà ta sắp đặt, bằng không ai ngồi ngôi Hoàng hậu cũng không được yên, khó mà yên ổn lâu dài.
Đó cũng là một lý do ta hoan hỉ nhường ngôi Hoàng hậu, lão yêu bà này chuyên gieo rắc tai ương, ai làm Hoàng hậu người ấy khổ.
Vậy thì nhường cho người trong lòng Hoàng thượng chịu cái khổ này đi.
Ta từ bi, nỗi khổ cứ để kẻ khác gánh.
Nghĩ vậy, ta hớn hở ăn thêm một quả trứng nướng.
4
Sau đại điển phong hậu nửa năm, ta cùng vài vị thiên kim đại thần khác được triệu vào cung. Tính đến lúc đó, cộng với những người do Thái hoàng Thái hậu, Thái hậu đưa vào, và những người cũ từng hầu hạ Cố Hoài thuở còn ở tiềm đề, trong cung đã có gần 20 tần phi.
Ha ha, con số này khiến ta hết sức vui mừng, Lý Vi quả đúng là người tốt.