Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
6
Là ba tôi đến.
Sự kiêu căng cùng nét bất mãn trên mặt Cố Đình Huyền lập tức tan biến, luống cuống buông ra.
“Ba… sao bác lại đến đây?”
Hắn đổi sang kính cẩn, pha lẫn nịnh nọt.
Ba chẳng buồn liếc hắn, chỉ bước đỡ tôi.
Vừa thấy ba, vành mắt tôi cuối cùng cũng ướt, nước mắt tuôn không kìm .
“Ba, cuối cùng ba cũng rồi.”
Nhìn dấu tay trên mặt tôi, ba khẽ run lên, ánh mắt đầy áy náy.
“ gái ngoan, đau không?”
“Xin lỗi, là ba đến muộn.”
Sau khi dỗ dành tôi, ba xoay người, ánh mắt lạnh lùng nhìn Cố Đình Huyền.
“Xem ra nhà họ Cố các người xưa nay chẳng hề coi nhà họ Mộc ra gì.”
“Vậy thì tôi cũng không ngại để thế giới này bớt đi một tập đoàn Cố thị.”
ba làm chỗ dựa, tôi ném hợp hôn vào mặt Cố Đình Huyền.
“Hay quá, Cố Đình Huyền.”
“ hôn đi!”
“Anh rác rưởi này, tôi đã chẳng thèm giữ lại từ lâu!”
Xung quanh lập tức vang lên tiếng hít khí lạnh và những lời xì xào không nén nổi.
Sắc mặt Cố Đình Huyền trắng bệch.
Hắn nhìn tôi không thể tin nổi.
“Vãn Thanh! Em nói gì cơ?”
Hắn chộp lấy tờ giấy, xé nát, gào lên.
“Anh không hôn! Anh không ý!”
Tôi lạnh lùng bật cười.
“Không ý?”
“Cố Đình Huyền, đã không thể êm đẹp chia tay, vậy thì cứ chờ trát của tòa án đi.”
Nói rồi tôi khoác tay ba đi.
“Vãn Thanh!”
Cố Đình Huyền bước định kéo tôi lại.
Hai sĩ ba đưa theo lập tức chắn trước mặt hắn.
Xô đẩy vài cái, Cố Đình Huyền mất đà ngã nhào xuống đất.
“Mộc Vãn Thanh!”
Hắn phía sau gọi tên tôi khản , đau đớn.
Tôi không dừng bước, cũng chẳng đầu, cứ thế cùng ba rời khỏi hội trường.
7
Ngày hôm sau, Cố Đình Huyền đã nhận đơn kiện hôn.
Điện thoại tôi sáng lên rất nhiều , đều là hắn gọi.
Tôi tay chặn tất cả liên lạc của hắn.
Cơn bão thực sự mới chỉ bắt đầu.
Không lâu sau, công ty Cố Đình Huyền xảy ra chuyện.
Đầu tiên là biến động nhân sự.
Sáng cùng ngày, hơn chục nhân sự nòng cốt của phòng kỹ thuật, marketing và cả tài chính loạt nộp đơn xin nghỉ.
Những người này, hoặc là kỹ sư ba tôi tài trợ đào tạo từ xưa, hoặc là quản lý tinh anh nhà tôi giới thiệu vào.
Họ chính là nền móng giúp công ty hắn bành trướng nhanh chóng.
Giờ, nền móng đó tôi tự tay rút sạch.
Mấy dự án chủ lực họ phụ trách lập tức rơi vào hỗn loạn, đối tác bắt đầu gây áp lực, nội bộ công ty cũng hoang mang.
Nhưng đó chỉ mới là món khai vị.
Ngay sau đó, ba tôi lấy tư cách đông cá nhân lớn nhất, chính thức tuyên bố rút toàn bộ vốn khỏi công ty Cố Đình Huyền.
Đây là tín hiệu rõ ràng nhất.
Giới kinh doanh ai cũng hiểu, nhà họ Mộc đã không còn chống lưng cho tập đoàn Cố thị.
Những đông khác ngửi thấy mùi nguy hiểm, lập tức làm theo, thi nhau bán tháo phần, tìm đường rút.
Thị trường vốn luôn thực tế.
Tin xấu ùn ùn kéo đến.
phiếu công ty hắn mở phiên đã sàn cứng, ba ngày liền rớt sàn, giá trị bốc hơi khủng khiếp.
Ngân hàng bắt đầu giục nợ, nhà cung ứng yêu cầu thanh toán ngay.
Dòng tiền cạn kiệt, nguy cơ đứt vốn cận kề.
Cố Đình Huyền chắc như chong chóng, chẳng còn tâm trí đâu.
Đúng lúc đó, tặng hắn “món quà lớn”.
Cô ta lẽ đã nhìn ra Cố Đình Huyền sắp sụp, nên lợi dụng vị trí thư ký, lén sao chép kế hoạch dự án quý sau và danh sách khách hàng then chốt, rồi bán cho đối thủ lớn nhất của hắn.
Lấy một khoản tiền khổng lồ, định cao chạy xa bay.
Tiếc là cô ta đánh giá quá cao trí khôn mình, cũng coi thường sự tàn nhẫn của Cố Đình Huyền.
Đêm trước khi rời đi, cô ta người của hắn chặn ở sân bay.
Người của tôi kể, lúc Cố Đình Huyền nhìn thấy những tài liệu cơ mật tuồn ra, sắc mặt hắn đen như đáy nồi.
Hắn rốt cuộc cũng hiểu rõ, “ mèo hoang ngoan ngoãn” hắn nâng niu, ruột gan thật ra độc ác cỡ nào.
Xử lý , Cố Đình Huyền không hề dự.
Hắn không báo công an, cho người đóng thùng, tống cô ta sang vùng Tam giác Vàng.
Rất đúng phong cách hắn — ác độc, không để lại hậu họa.
Hết cú này đến cú khác giáng xuống, công ty hắn gần như ngắc ngoải, sắp phá sản.
Tin tức lan đến tai ba mẹ hắn an dưỡng ở nước ngoài.
Hai ông bà hoảng hốt bay ngay đêm đó về nước.
Nhưng chờ Cố Đình Huyền không sự an ủi hay nâng đỡ, là gia pháp của họ Cố.
Nghe nói hắn chính cha mình đánh cho không nhẹ, rồi nhốt vào từ đường để tự kiểm điểm.
Sau đó, ba mẹ hắn phát tín hiệu cứng rắn.
Họ ra tối hậu thư: Dù thế nào cũng xin tôi tha .
Nếu tôi không ý tái hôn, hắn sẽ đuổi khỏi nhà, tay trắng rời đi, vĩnh viễn không còn là cháu họ Cố.
8
Cố Đình Huyền tìm biệt thự nhà tôi.
Đội trưởng gọi nội tuyến, hơi khó xử.
“Tiểu thư, Cố tiên sinh rồi, tâm trạng rất kích động, nhất định đòi gặp cô.”
“Hắn nói… nếu cô không ra, hắn sẽ đứng đợi mãi ở đây.”
Trong điện thoại lờ mờ vọng lại tiếng quát tháo pha lẫn giận dữ của Cố Đình Huyền cùng tiếng cản hắn.
Ba tôi nghe thấy liền sầm mặt, dặn .
“Đuổi thằng không biết liêm sỉ đó đi cho tôi!”
Tôi đưa tay ngăn.
“Ba.”
“Để ra gặp hắn. Tiện nói hết mọi chuyện, sau này đỡ phiền.”
Tôi đi cổng biệt thự.
Qua song sắt, tôi thấy Cố Đình Huyền.
Mới mấy ngày không gặp, hắn tiều tụy hẳn, quầng mắt thâm xì, cằm lởm chởm râu.
Áo vest hàng hiệu chỉ khoác qua tay, nhăn nhúm, áo sơ mi bung hai nút, lôi thôi tơi tả.
Hắn đứng quát tháo hai chặn đường, lời lẽ gay gắt.
Thấy tôi ra, mắt hắn lập tức sáng bừng.
“Vãn Thanh!”
Hắn đẩy mạnh , lao đến bám chặt song sắt.
“Vãn Thanh! Cuối cùng em cũng chịu gặp anh rồi!”
“Nghe anh nói, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm!”
“Đều tiện nhân ! Là che mắt anh!”
Hắn nói liến thoắng.
“Mấy làm, hoàn toàn không ý anh! Anh đã nhìn rõ bộ mặt rắn rết đó rồi! Anh đã trừng phạt rồi! Anh cho người tống sang Tam giác Vàng, không bao giờ còn xuất hiện trước mặt ta nữa!”
Hắn nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt đầy khẩn cầu.
“Vãn Thanh, bao năm tình của ta, chẳng lẽ vì một đứa đàn bà không đáng, đổ vỡ thế này sao?”
“Cho anh thêm một cơ hội đi, đừng hôn, không?”
Tôi lặng lẽ nhìn hắn.
Nhìn hắn đẩy hết tội lỗi lên một người đàn bà không còn quan trọng, như thể bản thân hắn sạch sẽ lắm.
“Cố Đình Huyền.” Tôi khẽ mở miệng, bình thản.
“Đến giờ, anh vẫn nghĩ lỗi chỉ người khác.”
“Một gã đàn ông, ngay cả can đảm chịu trách nhiệm cũng không .”
“ che mắt anh?”
“Nếu không sự dung túng của anh, dám nghênh ngang khoe chiếc vòng tôi đấu giá về chắc?”
“Không sự dung túng của anh, cô ta dám hết này khác dùng mấy trò hèn hạ đó khiêu khích tôi chắc?”
“Anh tống cô ta sang Tam giác Vàng, chẳng vì cô ta phản bội, làm lộ bí mật kinh doanh của anh sao?”
“Thế đến lượt tôi, anh lại nói như thể thay tôi xả giận?”
“Lời này của anh, là muốn tiếp tục lừa tôi, hay coi thường đầu óc tôi vậy?”
Sắc mặt Cố Đình Huyền lập tức càng thêm khó coi.
Hắn há miệng, như định cãi lại, nhưng cuối cùng chỉ rũ vai, cúi đầu ủ rũ.
“Không… không vậy, Vãn Thanh.”
hắn khàn đặc.
“Là anh sai.”
“Là anh khốn nạn.”
“Là anh không nghĩ đến giác của em.”
“Là anh mù quáng.”
Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy van xin.
“Vãn Thanh, anh biết anh sai rồi, thật sự biết sai rồi.”
“Tha cho anh một , chỉ này thôi.”
“Anh hứa sau này sẽ đối xử với em gấp đôi, bù đắp cho em gấp đôi.”
“ ta bắt đầu lại, không?”
Nhìn bộ dạng thấp hèn cầu xin đó của hắn, tôi chỉ thấy buồn nôn.
“Cố Đình Huyền.”
“Trám chuồng khi cừu đã chạy mất, quá muộn rồi.”
“Muộn lắm rồi.”
“Từ khoảnh khắc anh đưa sợi vòng đó cho , để cô ta dùng cách đó sỉ nhục tôi, ta đã xong rồi.”
“Giờ tôi chỉ còn ghê tởm anh.”
“Thấy anh là tôi thấy buồn nôn.”
Hắn lảo đảo, mặt trắng bệch như tờ giấy.
“Không… không thể nào, Vãn Thanh, em không thể đối xử với anh như vậy…”
“Bao nhiêu năm tình của ta…”
“Tình ?” Tôi bật cười khẩy.
“ đó cũng gọi là tình sao?”
“Tôi khuyên anh, ngoan ngoãn ký đơn hôn đi.”
“Đừng dây dưa thêm, giữ lại chút thể diện cho mình.”
Cố Đình Huyền đột ngột ngẩng đầu, trong mắt loé lên tia điên loạn và liều lĩnh.
“Tôi không ký!”
“Vãn Thanh, nếu em không chịu lại, tôi sẽ quỳ ở đây mãi!”
“Quỳ cho đến khi em ý thì thôi!”
Nói rồi hắn lập tức quỳ xuống.
“Hừ.” Tôi bật cười nhẹ.
“Đến nước này rồi, anh còn định dùng cách đó uy hiếp tôi?”
“Cố Đình Huyền, anh quên rồi à, bản thân mình còn chẳng lo nổi.”
“Anh muốn quỳ thì cứ quỳ đi.”
“Chỉ không biết, công ty anh còn trụ nổi bao lâu.”
Nói xong, tôi không thèm nhìn hắn nữa, lưng đi vào biệt thự.
Sau lưng vang lên tiếng gào khản đặc tuyệt vọng của hắn.
“Mộc Vãn Thanh!”