Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Đều là anh tự đóng đinh nắp quan tài của chính anh.”
“Anh nói tôi không biết chiều chuộng đàn ông.”
“Anh nói tôi là khúc gỗ.”
“Vì nhìn anh—”
“Tôi đâu có nhìn chồng sắp cưới.”
“Tôi nhìn thấy một miếng thịt nằm trên thớt.”
hắn run bần bật. Nỗi sợ mắt cuối cùng biến thành tuyệt vọng.
“… lừa tôi?! Đồ tiện nhân!”
“Từ tính kế tôi?!”
“Con đàn bà độc ác! Tao giết mày! Tao giết mày!!!”
Hắn đập kính kẻ điên.
Dùng răng cắn, máu phun tung tóe mặt kính—
Tựa những đoá hoa bỉ ngạn đang nở rực.
Cảnh sát trại lao .
Xoẹt xoẹt— dùi cui điện giật thẳng hông hắn.
“AHHH—!!!”
Hạ Liên Thành ngã vật xuống sàn, cong con tôm luộc.
Hắn co giật, ánh mắt vẫn gắt gao dính lấy tôi:
“Tư Đồ Luật… tao không phục… tao không phục…”
Tôi đặt ống nghe xuống, nhìn hắn qua lớp kính.
Và lần tiên— sau ba năm ngụp bóng tối — tôi mỉm cười thật lòng.
“Căn cứ theo sửa đổi mới nhất của Bộ luật sự.”
“Tổng hợp phạt. Tình tiết đặc biệt nghiêm trọng.”
“Hạ Liên Thành— án tử .”
“Đó là pháp luật. Anh nghe rõ chưa?”
Hắn nghe rõ rồi.
Bởi vì tôi thấy—
đũng quần hắn ướt sũng.
Tên đại thiếu gia từng tôi quỳ xuống liếm giày—
Giờ đây, nỗi sợ cái chết, sợ đến mức tiểu ra quần.
Chương 10
Ba tháng sau, phiên mở.
Ghế khán giả kín chỗ.
Những gia đình từng là nạn nhân tay Hạ Liên Thành đều có mặt.
Họ giơ di ảnh thân, nước mắt lưng tròng.
tiếng búa vang :
“ cáo Hạ Liên Thành, phạm các tội:
Cưỡng ép quan hệ trái ý ,
Rửa tiền,
Tổ chức băng nhóm mang tính chất xã hội đen…”
“Tuyên phạt tử . Tước bỏ quyền dân suốt đời. Tịch thu toàn bộ tài sản cá nhân.”
phiên bùng nổ.
Tiếng vỗ tay vang dội sấm.
Có khóc òa, có hô vang:
“ lý muôn năm!”
Hạ Liên Thành sụp xuống ghế cáo.
kêu oan — không phát ra âm thanh.
Vì trại tạm giam, hắn định giả điên để thoát tội—
Nuốt một nắm ốc vít.
Họng phá nát.
Giống Du Giai, đúng là một đôi “oan nghiệt đồng mệnh”.
Du Giai đẩy ra xe lăn, với tư cách đồng phạm.
Toàn thân sưng phù, mắt trống rỗng vô hồn.
Chất cấm phá hủy hoàn toàn hệ thần kinh.
Tiểu – tiện không tự chủ, nước dãi chảy ròng ròng.
nghe tuyên án tử cho Hạ Liên Thành—
ta đột nhiên cười ngây ngốc.
“Anh… anh trai…”
“ nạt… nạt…”
Đó là âm thanh duy nhất ta nói .
là niềm vui cuối cùng đời ta.
Tôi ngồi ở hàng ghế dự khán.
tôi không vỗ tay.
không khóc.
Tôi chỉ lặng lẽ nhìn tất kết thúc.
Nhìn Trương Lan ngất xỉu tại chỗ.
Nhìn luật sư Vương đeo còng cúi im lặng.
Nhìn Lý Thiếu và đám bạn, mặt trắng tro tàn.
Tất — chấm dứt.
tôi ra khỏi cổng án,
tôi đang đứng bậc thềm chờ.
ty của ông tuy từng trải qua bão tố, vì hợp tác với cảnh sát,
Không những không phá sản, mà nhà nước hỗ trợ.
Giá cổ phiếu tăng trần.
“Tiểu Luật.”
tới, vỗ vai tôi.
“Con làm rất tốt.”
“ tự hào về con.”
Tôi mỉm cười:
“ ơi, con ăn thịt kho tàu.”
“, để mẹ nấu cho con.”
“Con canh sườn nữa.”
“Bao nhiêu có!”
Chúng tôi sóng nắng, phía sau là quốc huy đỏ thắm rực rỡ trên nhà.
Đột nhiên, điện thoại reo — là số lạ.
dây bên kia là một giọng nữ yếu ớt:
“Xin… xin hỏi, có phải là luật sư Tư Đồ không ạ?”
“… là một học sinh từng nạt học đường.”
“ xem tin tức… thấy chuyên trừng trị kẻ xấu…”
“ có thể giúp không?”
Tôi dừng , quay nhìn án phía sau lần nữa.
Rồi trả lời bằng một giọng nhẹ nhàng dứt khoát:
“Đừng sợ. Gửi cho địa chỉ.”
“ đến ngay.”
Tôi là Tư Đồ Luật. Trời sinh yêu lý.
Chỉ cần nơi nào tội ác— tôi sẽ luôn đường.
Dù là địa ngục— tôi mang theo pháp điển mà !
[Toàn văn kết thúc.]