Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5VMQ6ZmPXn

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

5

Anh ta nhìn vẻ của tôi, biết tôi lại rơi mớ bòng bong.

Anh ta lại nói ra đó: "Anh chỉ là uống say quá, không nhiều."

Nhưng anh ta uống say mà vẫn thức tin cho tôi nói công ty tăng ca bảo tôi đừng đợi sao?

Nếu không phải có người gửi cho tôi địa chỉ số phòng khách sạn, nếu không phải tôi đột nhiên nổi hứng muốn đến xem cho ra nhẽ, tôi cũng sẽ không phát hiện họ nằm trên cùng một chiếc giường.

"Anh say rồi, chân cô ấy trật, chúng tôi không làm gì ."

Phải, họ không làm gì .

Nhưng này không làm gì, vậy sau thì sao? sau nữa thì sao?

Nếu tôi không đến kịp, họ thật có thể không làm gì sao?

Hôm đó mọi chuyện rất khó coi, tôi túm tóc cô gái kia, Trần Nghiên Thanh đứng một bên can tôi.

Tôi chất vấn Trần Nghiên Thanh: "Trần Nghiên Thanh, rốt cuộc anh bênh ai?"

Trần Nghiên Thanh bình tĩnh nói: "Dung Dung, em hiểu lầm rồi."

Cô nam quả nữ chung một phòng, anh ta nói tôi hiểu lầm.

Cuối cùng anh ta đưa tôi về nhà, bình tĩnh nhìn tôi đập phá hết những thứ có thể đập trong nhà.

Tôi chất vấn từng một, anh ta lạnh lùng đứng nhìn, chỉ có một : "Em hiểu lầm rồi."

Trần Nghiên Thanh giơ tay lên, tôi vô thức lùi lại một bước.

Anh ta thở dài, giọng trầm xuống: "Tùy em quậy thôi, Dung Dung."

Quậy đến cuối cùng tôi chỉ thấy mệt mỏi, tôi muốn hôn.

Nhưng kết hôn, hai tờ chứng minh thư, đóng một cái dấu là xong.

Đến hôn, vắt óc suy để xếp số, chỉ vì Trần Nghiên Thanh không đến đúng giờ, mọi thứ lại phải làm lại từ đầu.

Tôi không tìm được bằng chứng xác thực, anh ta không chịu hôn, việc hôn khó càng thêm khó.

Sau khi việc xảy ra, anh ta làm việc nhà, lại chuyển toàn bộ tài sản sang tên tôi.

Anh ta nói: "Dung Dung, anh biết em yêu tiền, tiền đưa hết cho em, em lại bên cạnh anh được không."

Bố mẹ tôi đã hôn từ khi tôi rất nhỏ, họ không can thiệp chuyện của tôi.

Bố mẹ Trần Nghiên Thanh biết chuyện, chỉ khuyên tôi: "Dung Dung à, mấy chuyện này là chuyện nhỏ, vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa."

bè xung quanh biết chuyện cũng đến khuyên tôi: "Bao nhiêu người đều nhắm mở mà sống ngày, cô có tiền, Trần Nghiên Thanh lại thật ngoại tình, cứ thế mà sống thôi."

Khoảng thời gian đó tôi vừa mông lung vừa bất lực.

Dường như trước tôi chỉ có một con đường: tha thứ cho Trần Nghiên Thanh.

Nhưng tại sao kẻ trăng hoa là anh ta, lại bắt tôi phải coi như không có chuyện gì xảy ra mà quay về với gia đình, tôi không muốn.

Cuối cùng mọi chuyện biến thành thế này, tôi ra ngoài hẹn hò khắp nơi, anh ta thì cười nhìn tôi giương nanh múa vuốt yêu đương.

Anh ta ung dung tự tại: "Dung Dung, em không yêu được người đâu, chơi chán rồi thì về."

"Chỉ cần trái tim em chỗ anh là được."

Tôi ghét chắc chắn của anh ta, tôi, Trần Dung, chẳng lẽ lại không yêu được người ?

Dù có không yêu được người , tôi cũng sẽ không quay đầu lại thích anh ta, Trần Nghiên Thanh.

Tôi lắc đầu, không muốn đến Trần Nghiên Thanh nữa.

Vừa nằm lên giường đã nhận được một thông báo kết .

"Chị ơi, kết được không?"

"Chị đừng hiểu lầm, em là cùng phòng của Chu Ngưỡng, có thể chị cắm sừng rồi, em hơi lo cho chị nên mới muốn xin phương thức liên lạc."

6

Sau khi tôi đồng , cậu trai kia gửi hai tin thoại.

"Chào chị, Chu Ngưỡng sư muội của cậu ta đi team building, mấy ngày rồi về."

"Em biết chị là gái cậu ta, nên có hơi lo cho chị."

Giọng cậu trai trong trẻo, nhưng cuối giọng lại như có móc , cố quyến rũ người .

Tôi trả thẳng: "Tôi Chu Ngưỡng chia tay rồi."

Bên kia hiện dòng chữ "Đang nhập…" rất lâu.

Cuối cùng gửi một : "Vậy chị thấy em được không?"

đề chuyển quá nhanh, tôi kịp phản ứng, vô thức gõ một dấu chấm hỏi gửi .

Bên kia lại hiện "Đang nhập…".

phòng tôi gõ, giọng của Trần Nghiên Thanh truyền đến: "Dung Dung, đừng nghịch nữa, ngủ sớm đi."

Tin thoại của cậu trai kia cũng được gửi tới: "Em bên chị được không?"

Hai giọng nói đồng thời truyền tai tôi.

Chỉ là một bên căng thẳng, ngây ngô, một bên chắc chắn, trầm ổn.

Hai người cùng một tông giọng.

Giọng của cậu trai kia càng Trần Nghiên Thanh thời trẻ.

Tôi nhấn vòng bè của cậu ta, không chỉ giọng nói, mà ngay gương này cũng có tám phần Trần Nghiên Thanh.

đào hoa, da trắng.

Nhìn gương cậu ta, ma xui quỷ khiến thế nào, tôi trả : "Được."

Bên kia lập tức trả bằng tin thoại: "Ngày mai gặp được không ạ? Có một nhà hàng rất ngon."

Quá , giọng nói của cậu ta sau khi hết căng thẳng gần như y hệt Trần Nghiên Thanh thời trẻ.

Tôi đã đồng mời này.

Ngày hôm sau ra ngoài, Trần Nghiên Thanh cũng vừa hay ra ngoài.

Anh ta dựa khung nhìn tôi thay giày, huyền quan đều là mùi nước hoa trên người tôi.

Anh ta giả vờ vô tình hỏi tôi: "Đến trường tìm cậu trai nhỏ của em à?"

Tôi không trả , anh ta thở dài nói: "Tôi đưa em đi."

Ngoài trời đang mưa, nước mưa đập kính xe.

Trần Nghiên Thanh mở miệng hỏi tôi: "Dung Dung, em có gì không hài lòng nữa?"

Tôi không nói gì, anh ta nói tiếp: "Tiền, chúng ta có rồi, nhà cũng có rồi, em muốn gì được nấy, có gì không hài lòng nữa?"

Đúng vậy, tiền có rồi, nhà cũng có rồi.

Tất những gì thời trẻ mong muốn bây giờ đều trong tầm tay.

Rõ ràng đều nên hài lòng, nhưng tại sao Trần Nghiên Thanh lại lựa chọn vì một người phụ nữ mà bỏ giới hạn cuối cùng?

"Trần Nghiên Thanh, người không hài lòng không phải là em."

"Là anh."

Anh ta muốn hai, anh ta rằng tôi không thể cắt đứt được mối tình này.

Nhưng anh ta sai rồi, tôi có thể.

Mưa ngày càng lớn, kính chắn gió trước nước mưa làm mờ không nhìn rõ đường.

Trần Nghiên Thanh hỏi tôi: "Không thể tha thứ cho anh một sao?"

Tôi không trả , anh ta bắt đầu kể lể những việc tôi làm trong nửa năm , anh ta nói anh ta khó mà chịu đựng được.

Anh ta hỏi tôi làm vậy đủ sao?

Anh ta hỏi tôi rốt cuộc muốn làm đến mức nào?

Anh ta hỏi tôi sau này thật muốn sống như bây giờ, mỗi người một ngả sao?

Anh ta có thể chịu đựng không phải vì anh ta độ lượng, mà vì anh ta biết mình đã sai.

Trong xe toàn là giọng nói của anh ta, đầu tiên tôi cảm thấy có chút ồn ào.

Tôi nhắm nhíu mày cắt anh ta: "Trần Nghiên Thanh, đơn hôn vẫn luôn để trong ngăn kéo phòng sách của anh, không chịu đựng được thì anh có thể ký bất cứ nào."

Anh ta lập tức im bặt.

Điện thoại "ting" một tiếng, lại một tin thoại nữa.

Tôi nhấn mở, giọng nói tương tự như của Trần Nghiên Thanh vang lên trong xe: "Hôm nay mưa lớn như vậy, chị có đến không?"

"Em cổng trường đón chị."

Trần Nghiên Thanh nghe thấy tin thoại, mở miệng hỏi tôi: "Đổi người rồi à? Dung Dung, sinh viên đại học bây giờ không trong sạch như em đâu."

Tôi cúi đầu gõ chữ, không để đến anh ta.

Im lặng hai ba phút sau, anh ta đổi giọng, cẩn thận hỏi: "Hẹn hò đến mấy giờ, kết thúc rồi anh đến đón em nhé?"

Tôi vẫn không để .

Anh ta hít sâu một hơi, cuối cùng lại lặp lại: "Dung Dung, anh sẽ không hôn đâu."

"Em muốn làm gì cũng được, nhưng nhớ, em phải về nhà."

7

Đến cổng trường, Trần Nghiên Thanh mở miệng: "Em ngồi yên, anh cầm ô đưa em trong."

"không cần đâu" kịp nói ra, sổ xe đã gõ.

sổ xe, tôi nhìn thấy một chiếc cằm trắng nõn.

Tôi mở xe, chui dưới ô của cậu trai kia.

Thật là một gương rất Trần Nghiên Thanh, chỉ là cậu trai này có thêm vài phần ngây ngô non nớt.

Cậu ta thấy tôi ngẩng đầu nhìn mình, liền ngại ngùng cúi đầu ho nhẹ hai tiếng.

Cứng ngắc nghiêng ô về phía tôi, Trần Nghiên Thanh cầm ô đi vòng , tôi đã đặt tay lên cánh tay của người bên cạnh.

Trần Nghiên Thanh gọi tên tôi: "Dung Dung."

Tôi người bên cạnh cùng quay đầu nhìn , hai gương tương tự cứ thế đối diện nhau.

Anh ta nhìn thấy gương của cậu trai kia, có một khoảnh khắc sững lại, mấp máy môi, nhưng anh ta không nói gì .

chúng tôi quay đầu đi, cuối cùng anh ta mới mở miệng: "Về nhà sớm."

"Cậu tên gì?"

"Trình Lạc."

Tính cách cũng có chút như tôi tưởng tượng.

Cậu ta không phải là người động, thậm chí có chút rụt rè, ngại ngùng.

Cậu ta ngồi ngay ngắn một bên, nhận thấy không khí giữa chúng tôi có chút gượng gạo, đề cậu ta động bắt chuyện lại là thành tích các cuộc thi.

Nghiêm túc báo cáo cho tôi những giải thưởng đã đạt được, kế hoạch tương lai.

như tôi là người nhà đến kiểm tra thành tích của cậu ta vậy.

Hiếm khi tôi gặp phải loại người này, liền động trêu chọc: "Tôi là giáo viên nhiệm hay là bố mẹ cậu vậy?"

Cậu ta nhếch môi cười một cái.

Sau đó mở miệng, nghiêm túc nói: "Chị là người chị đã giúp đỡ em."

Cậu ta trịnh trọng cảm ơn, nói rằng ngày khai giảng tôi đã đưa cho cậu ta một bao lì xì, bên trong có một vạn tệ.

Khoảng thời gian đó bà cậu ta bệnh, cậu ta đã tiêu hết tiền tiết kiệm, một vạn tệ đó là tiền cứu mạng.

Một vạn tệ này đã giúp cậu ta rất nhiều.

Nhưng thật là hôm đó Chu Ngưỡng dỗi tôi trên bàn ăn, tôi thuận tay ném bao lì xì cho người bên cạnh cậu ta.

Người này chính là Trình Lạc.

Nói xong, cậu ta ngẩng đôi trong veo nhìn tôi, giải thích rõ ràng.

"Chị ơi, bệnh của bà em khỏi, em cần tiền."

"Em học rất giỏi, em cũng không sợ khổ, em làm được mọi việc, giặt quần áo nấu cơm đều được."

"Em biết mát-xa, em đã làm rất nhiều việc rồi."

Cậu ta lại cẩn thận hỏi đó: "Chị thấy em được không?"

này tôi dứt khoát nói thẳng: "Tôi kết hôn rồi."

Cậu ta gật đầu: "Em biết, Chu Ngưỡng đã nói ký túc xá rồi."

Dừng một chút, cậu ta lại nói tiếp: "Chị Dung Dung, đó không phải là lỗi của chị."

Tôi hỏi cậu ta: "Chúng ta mới gặp một , cậu đã biết không phải lỗi của tôi?"

Cậu trai kia không giải thích, vô lý nói ngang: "Em cảm thấy không phải của chị thì chính là không phải của chị."

Giọng cậu ta vừa dứt, bên cạnh truyền đến một giọng nói quen thuộc: "Dung Dung."

Trần Nghiên Thanh đã quay trở lại.

Tùy chỉnh
Danh sách chương