Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
5
Nhưng có vẻ như Ôn Mặc Xuyên không phát hiện ra chuyện đêm đó.
Sáng sau tôi trả lại con cáo nhồi bông về chỗ cũ, anh cũng không hỏi gì.
Hơn nữa, có lẽ là lương tâm anh trỗi dậy.
Khi tôi lại mở xin đi cùng anh đến thành phố S, anh liền đồng ý rất nhanh.
Sau khi có được chữ ký của Chu , tôi thỏa mãn cực độ.
Ban chạy thần tượng mệt như chó chết, tôi định nằm nghỉ một lát trong khách sạn.
Không ngờ đến tối, Ôn Mặc Xuyên lùng vô tình yêu cầu tôi nữ đi dự tiệc cùng anh.
Tôi ngồi trong góc, nhìn Ôn Mặc Xuyên dáng vẻ nho nhã cầm ly champagne.
Thực ra là đang âm thầm dùng ánh mắt cảnh cáo tôi không được uống rượu.
Đột nhiên có người vỗ vai tôi.
Tôi quay đầu lại, giật : “Chu ?!”
Anh nheo đôi mắt hồ ly nhìn tôi.
“Hóa ra là người Ôn, sớm thế thì tôi ký cho luôn, đâu cần để xếp hàng mệt như vậy.”
Dù tôi rất ngạc nhiên khi anh còn nhớ tôi.
Nhưng tôi bỗng thấy tụt hứng.
Bởi vì ban khi gặp anh, anh vẫn là một thần tượng dịu dàng nhã nhặn nhưng có khoảng cách.
Khi tôi là người Ôn, cái kiểu thân mật và tự nhiên đó… khiến người ta thấy không thoải mái.
Thật ra tôi đuổi thần tượng chủ yếu cũng vì cùng phòng và đám rủ rê.
Nên cũng không có tình gì sâu đậm với anh ta.
Đúng lúc tôi đang buồn chán, nên chỉ trò chuyện qua loa với anh ta.
Chu thực ra cũng khá thú vị, chỉ là không giống với hình tượng mà công ty xây dựng.
Anh ấy thuộc kiểu người có chút hài hước .
Khi chia sẻ mấy chuyện hậu trường showbiz với tôi, thường rất sắc sảo và châm biếm.
Vì vậy, trong mắt người khác thì trông như tôi bị Chu chọc cười đến không chịu nổi.
Lúc Tiểu Tô nhắn tin đến, tôi vẫn còn thỏa mãn.
Tôi đứng dậy đổi liên lạc với Chu xong, vừa xoay người thì thấy Ôn Mặc Xuyên đang nhìn tôi với ánh mắt đến thấu xương.
Tôi xách váy chạy đến bên anh, định chia sẻ ngay tin “giật gân” mới nghe được.
“Ôn Mặc Xuyên, anh không—”
Không ngờ anh lại lùng né tránh cánh tay tôi đang định khoác .
Tôi gãi đầu, vòng qua chỗ Tiểu Tô.
“Trợ lý Tô, ông chủ của mấy người thất bại trong chuyện ăn hả?”
Anh ấy ra dấu suỵt, rồi lắc đầu.
“Tiểu thư, tôi thấy vấn đề là ở chỗ cô.”
Nói xong thì im bặt.
Tôi ngơ ngác sau Ôn Mặc Xuyên lên xe, len lén ngồi sát bên anh.
“Anh không thích Chu ?”
Anh bắt chéo chân, đeo kính, lật tài liệu ra xem như thể không nghe thấy.
Tôi ngó đầu qua nhìn, chẳng hiểu gì cả.
Đoán bừa một hồi, tôi mất kiên nhẫn.
Thế là tôi tháo giày cao gót ra, đá một cú chân anh.
“Ôn Mặc Xuyên!”
Lúc này anh mới ngẩng mắt nhìn tôi.
Có lẽ vì đeo kính, nên trông anh càng có vẻ lùng và xa cách.
Khí thế của tôi lập tức xẹp lép như quả bóng xì hơi.
Tôi chột dạ giơ chân lên, chỉ vết xước do giày mới cọ .
“Đau quá.”
Anh nhíu mày, nắm cổ chân tôi.
“Thật vất vả cho rồi, chậm thêm chút nữa chắc là vết thương lành mất.”
Dù nói vậy, anh vẫn cầm miếng dán vết thương Tiểu Tô đưa, nhẹ nhàng dán cho tôi.
này tôi vừa lẩm bẩm vừa nhích lại gần anh, nũng nịu bóp cánh tay anh một cái.
Anh chỉ khẽ hừ tiếng, không nói gì thêm.
Tôi nghĩ lại, người như Ôn Mặc Xuyên vốn không ưa gì giới giải trí là điều bình thường.
Huống hồ Chu vốn cũng chẳng phải kẻ đơn giản.
Thế là tôi nhanh trí, vỗ nhẹ lên vai anh.
“Ôn Mặc Xuyên, giới thiệu cho tôi vài nam thanh niên chất lượng cao đi!”
Ôn Mặc Xuyên còn kịp nói, thì từ phía trước, Tiểu Tô đã ho sặc sụa như muốn tắt thở.
Đến khi Ôn Mặc Xuyên đen mặt nhìn anh: “Trợ lý Tô, cậu muốn đăng ký à?”
Tiểu Tô lắc đầu như trống bỏi.
6
Tôi thấy trợ lý Tô sắp bị dọa chết đến nơi, vội vàng chuyển chủ đề.
“Tôi còn nói yêu cầu của mà.”
Ôn Mặc Xuyên cụp mắt, ngón tay vô thức gõ nhịp lên bàn phím.
“Ồ? Vậy nói thử xem.”
Tôi có hơi rén với dáng vẻ đó của anh.
Nhưng vẫn cắn răng mở lời.
“Trước hết là phải đẹp trai! Dù gì nào tôi cũng đối mặt với gương mặt điển trai của anh, người kia xấu quá thì chắc tôi nuốt không trôi cơm.”
Nghe tôi nịnh hót, Tiểu Tô phì cười một tiếng, rồi vội vàng xin lỗi.
Tôi liếc anh một cái.
Tiếp tục hăng hái phát biểu.
“Thứ là phải có tiền, nghèo quá thì tôi lại phải về ăn bám.
“Lúc đó mà truyền ra ngoài thì chỉ tổ khiến anh mất mặt thôi.”
Nói xong tôi thấy thật thông minh.
Nên lại tiếp tục.
“Còn phải trẻ trung, tốt nhất là cỡ tuổi tôi.
“Dù gì chuyên gia cũng nói đàn ông sau 25 tuổi… là bắt đầu xuống dốc rồi.”
Nói xong tôi còn đắc ý gật đầu xác nhận.
Chắc chắn này Ôn Mặc Xuyên sẽ không nghi ngờ tôi có ý gì với anh nữa.
Chỉ thấy Ôn Mặc Xuyên gập máy tính lại, nửa cười nửa không nhìn tôi.
“Chuyên gia nào nói vậy?
“Ở trường toàn đọc mấy thứ gì vậy?”
Tôi bỗng thấy trong xe đi vài độ, đầu óc như bị đóng băng.
Mãi mới nhận ra, hình như tôi lỡ lời chạm đến tuổi tác của Ôn Mặc Xuyên.
Tiểu Tô sợ đến mức không dám thở mạnh.
Tôi thì đã quen với việc nhảy nhót dây thần kinh của anh, chớp mắt ra vẻ vô tội nói:
“Tôi đang nói về tiêu chuẩn chọn trai của mà, hoàn toàn không liên quan đến anh hay trợ lý Tô.
“ anh nghĩ vậy thì tôi cũng hết cách.
“Nhưng mà anh nghĩ đi, anh này tuổi rồi còn có người yêu, tôi phải tranh thủ tìm sớm thôi.
“Không thì cũng đợi đến tuổi anh mới yêu, truyền ra ngoài càng thêm mất mặt.
“Đúng không, trợ lý Tô, anh cũng phải nhanh lên đi.
“ trước tôi còn thấy người lên cả hot search tin tức giải trí rồi đấy.
“Phần bình luận còn có cư dân mạng chúc phúc người nữa cơ, ha ha ha ha ha.”
Tôi lải nhải như một bà mối lo chuyện bao đồng, mặt Tiểu Tô thì đã xanh như tàu lá.
“Ôn Mặc Xuyên, công ty anh có ai phù hợp không?
“Hoặc trong đám đối tác của anh cũng được, nước béo không chảy ruộng ngoài nha.”
Cho đến khi Ôn Mặc Xuyên không chịu nổi nữa, đưa tay bóp tôi lại.
Tôi chỉ còn tròn mắt nhìn anh, cuối cùng trong xe cũng yên tĩnh.
sau tôi bị đóng gói trả về.
Tiểu Tô lái xe đưa tôi, mặt như tiền, coi tôi như không khí.
Tôi lướt tin giải trí điện thoại, thở dài hết này đến khác.
Cuối cùng Tiểu Tô cũng không nhịn được hỏi tôi bị .
Tôi đưa anh xem tấm ảnh paparazzi chụp được — Ôn Mặc Xuyên đang hẹn hò với một cô gái lạ.
“Trợ lý Tô, có khi nào Ôn Mặc Xuyên bị mấy lời qua của tôi tổn thương không?”
Anh lắc đầu cứng đờ: “Không phải đâu, tiên sinh và tiểu thư đã hẹn nhau từ tuần trước rồi.”
Nói xong anh chợt nhận ra lỡ , vội vàng chữa lại.
“Tiểu thư, cô đừng nghĩ nhiều, tiểu thư đại diện cho tập đoàn thị, tới gặp ông chủ để bàn hợp tác thôi.”
Tôi lập tức tra cứu thông tin về tập đoàn mạng.
Cuối cùng cũng tìm được hồ sơ và ảnh chân dung rõ nét của tiểu thư .
Cô ấy là sinh viên ưu tú top 2, vừa xinh đẹp lại sắc sảo.
Tuy là nữ nhưng giới truyền thông đều nói cô có khả năng sẽ là người kế nhiệm tiếp .
Đứng cạnh Ôn Mặc Xuyên đúng là trai tài gái sắc.
Tôi cố nén nỗi chua xót trong lòng.
Chẳng phải đây chính là điều tôi luôn mong muốn ?
Tôi nhắm mắt không nghĩ nữa, cho đến khi Tiểu Tô nhắc tôi đã về tới .
Anh giúp tôi bê hành lý, trong đó có mấy món hàng xách tay tôi mua giúp .
Tôi một tay xách túi, thong thả đi phía sau.
Trong đầu nghĩ, Ôn Mặc Xuyên thật sự kết hôn thì tôi không thể tiếp tục ở lại nữa.
Nhưng đột ngột dọn đi thì cũng kỳ lắm.
Thôi thì sau này nghỉ lễ tôi ở lại ký túc xá luôn đi.
Rồi từ từ chuyển sang căn hộ mà Ôn Mặc Xuyên mua cho tôi.
Nghĩ đến đó, tôi ngáp một cái.
Thì bị bác bảo vệ gọi lại.
“Cô Giang? Cô về rồi.”
Ông đưa tôi một gói hàng, nói là có đôi vợ chồng tự xưng là cha mẹ ruột của tôi nhờ gửi lại.
Tôi bỗng thấy choáng váng, rồi ngồi thụp xuống bịt .
Phải mất một lúc tôi mới kìm được cơn buồn nôn.
“Cô Giang, cô không chứ? Cô Giang?”
Tôi ghét cay ghét đắng nhìn cái hộp trong tay ông.
Định mở bảo ông ném đi, rồi lại nghĩ tới gì đó.
Cố nén giác buồn nôn, tôi nhận và ơn.
“ sau còn đến, phiền bác báo cho tôi một tiếng.”
Tôi để lại thông tin liên lạc rồi vội vàng đuổi trợ lý Tô.
Anh vừa đặt hành lý xuống, thấy sắc mặt tôi không ổn liền định gọi điện cho Ôn Mặc Xuyên.
“Tiểu thư, có chuyện gì xảy ra ?”
Tôi vội cản anh lại, hỏi thẳng:
“Trợ lý Tô, Ôn Mặc Xuyên đã kể với anh về cha mẹ ruột của tôi ?”
Anh vốn là người không nói dối, này rõ ràng là gì đó, nhưng vẫn tránh né mà lắc đầu.
Tôi khẽ cười, tiễn anh ra cửa.
“Trợ lý Tô, đi đường cẩn thận.”
7
Tôi tắm xong quay lại phòng khách, mới mở cái hộp kia ra.
Bên trong là một bức thư, mấy bộ quần áo nhỏ, và một chiếc vòng cổ bằng bạc.
Ngoài bức thư ra, những thứ còn lại đều giống hệt kiếp trước.
Chiếc vòng cổ cũ là thứ con trai cưng Lý Cường của đeo hồi nhỏ, lúc bị đi thì nó khóc om sòm.
Trần Hồng Mai phải mua cho nó một chiếc vòng tay bằng vàng mới dỗ được.
Còn quần áo, là mấy món đồ con cháu hàng không mặc nữa.
Lúc đó tôi thật sự ngây thơ đến buồn cười.
mươi năm không hỏi han một câu, chỉ cần mang mấy thứ không đáng giá này đến, tôi đã động muốn khóc.
Tôi mở phong bì ra.
Lý Quốc Đào và Trần Hồng Mai trình độ văn hóa không cao, lá thư viết lộn xộn lung tung.
Tôi đọc một lúc lâu mới hiểu được — đang lặp đi lặp lại những lời oán than về sự bất đắc dĩ và khó khăn của quá khứ.
Cuối thư là một dãy số, nói là muốn bù đắp cho tôi.
Tôi vò nát lá thư rồi ném thùng rác.
Sau đó lại nhặt ra, lưu số điện thoại máy.
Trước đây tôi nghĩ đến chuyện báo cảnh sát về cặp vợ chồng này, nhưng không có chứng cứ.
Dù tôi kể với Ôn Mặc Xuyên, anh cũng sẽ tin tôi.
Nhưng ở ngọn núi mà bán tôi đến, vẫn còn rất nhiều phụ nữ bị bắt cóc giống tôi.
Tôi phải thu thập đủ bằng chứng và thông tin.
Tuyệt đối không thể rút dây động rừng.
Tôi đang thất thần thì điện thoại bất ngờ vang lên.
Là tin nhắn của Ôn Mặc Xuyên.
【Tôi và Doanh không có quan hệ gì cả.】
Tôi bĩu môi, trợ lý Tô đúng là gió chiều nào chiều đó, mới vậy đã đi méc rồi.
【Ồ.】
【Ồ là ?】
【Tức là đã đọc.】
【Giang Nguyệt Mông, nói chuyện với tôi kiểu đó à?】
【Anh gì được tôi?】
Ôn Mặc Xuyên tức đến nỗi nhắn lại rằng về sẽ “thu dọn” tôi tử tế.
Tôi chạy phòng anh.
Đầu tiên là tát cái lên con cáo nhồi bông đầu giường anh.
Rồi loạn cả tủ đồ trong phòng thay đồ của anh.
Cuối cùng tôi ôm con cáo mềm nhũn nằm giường anh, cầm bức ảnh chụp chung của đứa tủ đầu giường.
Tôi chỉ mặt Ôn Mặc Xuyên trong ảnh.
“Tất cả là tại anh quá cưng chiều tôi, khiến tôi không thể thích nổi ai khác nữa.”
“Nhưng hình như tôi thực sự luôn phiền anh.”
“Yên tâm đi, này, tôi sẽ tự giải quyết.”
Sáng sau, tôi kéo vali, tạm biệt dì Ngô đang đầy lo lắng.
Bà vội vàng gọi điện cho Ôn Mặc Xuyên.
“Thưa ngài, mau quay về đi, cô Giang lại bỏ đi rồi!”
Tôi dừng bước, bất lực đỡ trán.
“Dì Ngô, con còn đi mà, hơn nữa, con chỉ đến chơi vài thôi.”