Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

1

Đêm ngày đại hôn, một cô nhi hôn phu từng cứu mạng, bỗng quỳ cửa hầu phủ, cái c.h.ế.t ép buộc.

“Mong tỷ tỷ thương xót, thiếp không cầu danh phận, chỉ nguyện vào phủ nô bộc, trâu ngựa hầu hạ.”

“Nếu tỷ tỷ không bằng lòng, thiếp liền đập c.h.ế.t nơi đây.”

Lời vừa dứt, nàng đã lao vào cột đá.

Giữa nền tuyết trắng mênh mang, bỗng nhuộm lên một vệt tươi, chói mắt nhức lòng.

Hôm , hôn phu mắt hoe xông thẳng vào Tể tướng phủ.

“Cha anh em nàng đều vì ta , chăm sóc nàng là trách nhiệm ta!”

“Nếu nàng không dung nổi nàng , hôn kỳ này hãy tạm hoãn .”

Nói rồi, ôm cô nhi đi, để ta một mình giữa tiếng cười châm chọc khắp bốn bề.

Về , ta đích thân vào triều, mặt thượng xin trả hôn ước.

hôn phu lạnh giọng mỉa mai:

“Ngươi dám công khai trái chỉ, khinh nhờn ý, về còn ai dám cầu hôn nữa?”

Ý thượng vốn muốn kết thân giữa tân thần và cựu thần.

Tân triều chỉ có mỗi hầu phủ nhà .

——–

1.

Triều Triều khoác bộ y phục thắm, giữa nền tuyết càng thêm chói lòa.

Khi ta nghe tin chạy , nàng mở to đôi mắt như nai con, hai tay ôm chặt con sư tử đá cổng hầu phủ.

Bọn bà tử, nha hoàn thay nhau khuyên giải, nàng vẫn một mực dáng sống c.h.ế.t chẳng rời.

Ta sinh trưởng trong thế gia vọng tộc, giao du toàn khuê các tiểu thư, phép tắc nghiêm ngặt.

Chuyện ầm ĩ thế này, ta mới gặp lần .

Ta khẽ thở dài, chậm rãi bước xuống bậc thềm, định đỡ nàng dậy.

Ai ngờ Triều Triều quỳ bò mặt ta, ôm chặt chân ta.

“Tỷ tỷ, nếu Triều Triều có chỗ nào đắc tội, Triều Triều đều có thể sửa.

Chỉ mong tỷ tỷ đừng rơi Triều Triều, Triều Triều không muốn chồng.”

Bị nàng quấn chặt không buông, ta nhất thời tiến thoái lưỡng nan.

Người vây xem càng lúc càng đông, tiếng xì xào mỗi lúc một lớn.

“Thẩm Tiểu thư tướng phủ vốn nổi danh hiền đức ở kinh thành, không ngờ ghen tuông dữ vậy. thế tử hầu phủ này sẽ kế thừa tước , chẳng lẽ chịu bó buộc một mình một vợ?”

“Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện thường tình. Nghe cha anh nàng kia vì cứu hôn phu tiểu thư Thẩm mạng, trung liệt như vậy, lẽ phải đón vào phủ quý thiếp mới phải.”

“Hừ! Đám đàn ông các ngươi, chưa cưới đã gây chuyện ô uế thế này. Tiểu thư đích nữ tướng phủ muốn nam nhân tốt chẳng thiếu, lượt các ngươi phán xét.”

Triều Triều thấy mọi người đều nói đỡ cho mình, hành động càng thêm lấn tới.

“Mong tỷ tỷ thương xót, thiếp không cầu bất kỳ danh phận nào, chỉ xin vào phủ nô bộc, hầu hạ tỷ tỷ và thế tử.

Nếu tỷ tỷ không thuận, thiếp liền lao vào cột c.h.ế.t ngay.”

Dứt lời, nàng đột ngột lao thẳng vào cột đá.

Bà tử canh bên cạnh sợ nàng c.h.ế.t thật, vội nhào tới đỡ bớt lực.

Dù vậy, trán nàng vẫn rách một đường, m.á.u tươi tràn .

Nền tuyết trắng xóa lập tức loang một mảng chói mắt.

Ta vội sai bà tử khiêng nàng vào hầu phủ, mời phủ y cứu trị.

A hoàn thân cận tức giận nghiến răng:

“Dựa vào thân phận đáng thương lần nào cũng khiến thế tử mủi lòng, đúng là hồ mị tinh!”

Ta cùng được thượng ban hôn vào năm tân hoàng đăng cơ.

Tính đã ba năm.

Trong mắt , vốn chẳng ưa nữ nhân khác tới quấy rầy ta.

Thấy ta ngẩn người, khẽ kéo tay áo ta:

“Tiểu thư, cứ mặc nàng ta đi. Nàng ta chỉ là cô nhi, hầu phủ nào coi như thượng khách. Tiểu thư đã vì nàng tìm mối hôn sự, là đã thay thế tử tận tình rồi.

Thế tử đối với tiểu thư cùng vừa ý, sẽ không để nàng ta vào phủ thiếp .”

Đúng lúc , thúc ngựa phi nhanh, ghìm cương ngay mặt ta.

Thấy vệt m.á.u dưới bậc thềm, đuôi mắt ánh lên cơn giận hồng.

“Triều Triều ? Nàng gì nàng rồi?”

Chưa kịp để ta đáp, đã hấp tấp đi.

Còn va mạnh vào ta, khiến ta ngã xuống đất, vẫn không hay biết.

Ta thất thần nhìn bóng lưng khuất dần, lòng chợt dấy lên một nỗi bất an.

2.

vội vàng đỡ ta dậy.

“Thế tử đây là ý gì? Rõ ràng là đã sai người đưa thiếp mời, mời tiểu thư sang phủ ngắm mai, sao vừa nghe con tiện nhân kia bị thương đã tất tả chạy thăm nom?”

Ta khẽ vuốt tay nàng, thấp giọng:

“Nơi đây chẳng phải tướng phủ, chớ nói năng khinh suất.”

“Chúng ta cũng qua đó xem thử.”

bặm môi.

Viện Triều Triều cách cửa Thuỳ Hoa không xa.

Trong phòng, địa long sưởi ấm tỏa hơi nóng hừng hực.

đang nắm c.h.ặ.t t.a.y nữ tử nằm trên giường.

Ta và vào không hề nhẹ bước, vậy chẳng mảy may hay biết.

Toàn bộ tâm trí đều đặt nơi Triều Triều, mắt chẳng chứa nổi vật gì khác.

Ta bất giác nhớ buổi gặp nàng.

Năm ngoái, phụng chỉ đi bình loạn.

Ngày khải hoàn hồi kinh, Triều Triều ngồi lưng ngựa , gương mặt e lệ thẹn thùng.

Tùy chỉnh
Danh sách chương