Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/60JYV4rzDy

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chỉ có Vương Lương Nguyệt là cứ hai ba hôm lại đến, chỉ để khuyên ta cúi .
Ta im lặng hồi lâu cất tiếng: “Đến cả muội cũng rằng ta sai ?”
Nàng vỗ nhẹ tay ta, thở : “Nhưng , người còn có tiểu công chúa, còn có bá phụ bá mẫu…”
Ta cười khổ: “Ta chứ.”
Cũng chính , nên ta lại càng không thể cúi .
Bởi chỉ cần ta cúi lần này, phía sau sẽ còn vô số lần nữa đang chờ.
4
Trường Khánh cung vắng lặng như nước chết, trong khi bên ngoài lại náo nhiệt vô cùng.
Không còn ta quấy nhiễu, Tiêu Hành và coi như cũng có một đoạn “phu thê đoàn viên”, gương vỡ lại lành.
Chỉ là, những ngày êm đẹp ấy cũng chẳng kéo được bao lâu. Khi Hữu tướng ngày càng lộng quyền, màn kịch phu thê thuận của hai người cũng khó duy trì.
Nghe gần đây Tiêu Hành phong một cung nữ lên làm phi.
Chỉ nàng ta có vài phần giống ta, nên trong vỏn vẹn một tháng thăng liền ba cấp, từ “Đáp ứng” lên thẳng .
Vương Lương Nguyệt nghe được chuyện ấy, giận dữ chạy đến tìm ta.
“Năm xưa hoàng thượng trọng thương, chính là cõng ngài ấy vượt ngàn dặm đến Tây Cương cầu y.”
“Còn trước lúc tranh ngôi, nếu không phải đỡ tên ngài ấy, thì chẳng sinh non.”
“Giờ thì ? Ngày lành tới, hắn không thèm đoái hoài đến , lại còn chơi trò ‘thế thân văn học’?”
Ta nghiêng nhìn nàng: “Lương Nguyệt, đến bây giờ ta hiểu được một đạo lý — đứa trẻ khóc thì có sữa.”
Ta thở : “Trước kia, là ta sai .”
Nàng chống cằm thở : “ , hắn không xứng đáng.”
Sau khi nàng rời đi, Trường Khánh cung lại rơi vào lặng kéo .
Bởi thân phận ta quá đỗi lúng túng, cung là biểu tượng của ân sủng giờ càng thêm lạnh lẽo hoang vu.
Cung nữ giám trực ở đây đều tìm cách chuyển đi, cuối cùng chỉ còn vài người cũ theo ta từ nhà mẹ đẻ vào cung là ở lại.
Khi mọi người hiểu rõ rằng hoàng đế và hoàng hậu đều chẳng mảy may đoái hoài đến ta, thì đến cả bữa ăn hằng ngày cũng dần không được đảm bảo.
Ta hiểu, Tiêu Hành đang chờ ta cúi nhận lỗi.
Còn , thì đang chờ hắn hoàn toàn quên mất ta.
Hôm đó, nhũ mẫu như lệ dẫn ra ngoài dạo chơi, không ngờ giữa đường lại vô tình đụng phải Ý — người được thánh sủng gần đây.
Ý nổi nóng, lập tức sai người đánh nhũ mẫu thương. cảnh tượng dọa sợ, khóc thét không dứt, sau đó phát sốt cao không ngừng.
Nghe xong chuyện, ta lập tức cầm kiếm xông thẳng đến Cúc Phương .
Quản sự giám trong sợ đến mức mặt mày tái mét.
“Tiện tì to gan! Đây là của Ý , không được vô lễ!”
Ta không lời thừa, cầm kiếm chém thẳng vào người, Ý phải trốn tránh một cách chật vật.
“Nô tì to gan! Bổn cung là sủng phi của hoàng thượng, người đâu, bắt lấy ả!”
Ta mặc kệ nàng ta kêu gào, tóm lấy tát mấy cái thật mạnh:
“ có thể bắt nạt bất kỳ ai, nhưng tuyệt đối không được động đến con ta.”
Tổng lĩnh cấm quân bây giờ là người cũ của Đông Cung, thấy là ta liền nhắm một mắt mở một mắt.
Miệng thì hô hào lấy lệ, thân thể thì đứng yên, rõ ràng chỉ đứng xem kịch.
Sự việc ồn ào quá lớn, cuối cùng trình lên hoàng hậu.
hờ hững ngắm móng tay vừa nhuộm xong, nhàn nhạt :
“Dù nàng ta cũng sinh ra trưởng công chúa hoàng thượng, ép quá e là phản tác dụng.”
“ là người thông minh, bổn cung không cần nhiều chứ?”
Ý không cam tâm: “Nàng ta đến cái danh phận cũng chẳng có, nương nương việc phải sợ?”
liếc mắt đầy ẩn ý: “Nếu có chút giá trị, thì bổn cung đâu đến mức phải e dè nàng ta.”
Một giám bên cạnh đảo tròng mắt cười:
“Tiểu công chúa vốn nên được nuôi trong Công chúa, có thể để mặc nàng ta tùy ý nuôi dạy?”
khựng lại một chút, mỉm cười:
“ tên ? Trông cũng lanh lợi đấy, hay đến hầu hạ bên cạnh bổn cung.”
giám ấy mừng rỡ tạ ơn.
Vận mệnh của cứ thế định đoạt chỉ bằng dăm ba câu hời hợt của họ.
Lúc giám mang chỉ ý của hoàng hậu tới trước mặt ta, ta giận dữ hất đổ chén trà:
“Ai dám mang công chúa đi?”
“Đừng náo nữa, công chúa phải ở nơi xứng đáng với thân phận của mình. Còn là cái đòi nuôi dạy công chúa?”
Đám người ấy cũng không phải kẻ hiền lành, mặc ta ngăn cản, mạnh mẽ kéo đi cả lẫn nhũ mẫu.
Ta giằng co với bọn họ, trán và tay đều thương không nhẹ.
Nhìn những vết máu trên người, ta lau sơ qua khập khiễng bước về phía Ngự thư phòng.
Tiêu Hành không chịu gặp ta, nghe rõ ta đến liền bảo giám đuổi về.
giám ấy là người theo hắn từ lâu, cũng quen ta.
Y khó xử : “Chủ tử, cần phải làm khổ mình như vậy?”
Ta không , chỉ mặc máu nhỏ xuống giọt trên nền đá.
Ngự thư phòng người qua kẻ lại, không ít triều thần thấy cảnh ấy đều không khỏi bàn tán.
đó chính là điều ta muốn.
Ta muốn bọn họ , nữ nhi nhà Lục gia – người một lòng hoàng đế hy sinh tất cả – nay rơi vào kết cục thảm thương ra .