Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 3

Nụ của tôi nhạt .

“Ăn cơm với bạn.”

“Bạn nào? phải con đang qua lại với đám ra không? Gần đây tan về muộn ?”

Tôi nói: “Trong trường nghề khối ra , con sớm thích nghi môi trường, phải tốt ?”

“Con!”

Ba giáng cho tôi một bạt tai, “Con dám oán hận ba đúng không?”

tôi hất sang một bên. Một bên mắt rưng rưng, bên kia lại khô khốc đến đáng sợ, tôi .

“Ba ba ruột của con, con nào dám oán hận ba.”

bỗng nghẹn giọng.

“Không được qua lại với loại , ba tìm thời gian nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm. Đừng bướng bỉnh.”

“Trên bàn phần cơm để dành cho con.”

Cả bàn cơm thừa canh cặn, món ngon một chút .

Tôi khẽ khẩy, “Thôi khỏi, ba mẹ đem cho heo ăn .”

lại tát tôi thêm một , lần này mạnh hơn, miệng tôi bắt thấy vị tanh của máu.

Tôi sờ khóe môi, tôi đánh chảy máu .

Chị gái bước ra ngăn ba lại, “Ba, em nhỏ, ba đừng giận mà.”

Nhưng ánh mắt của chị từ tới cuối không nhìn tôi, chỉ nhìn tay ba, như thể… đang đau lòng cho tay ba.

Ba dịu dàng xoa chị, quay sang nhìn tôi cau mày nói: “Con xem chị con ngoan thế, bao giờ con mới khiến ba bớt lo đây.”

Chị , bước nắm tay tôi, “Em đừng giận ba, ba vì muốn tốt cho em, em về muộn thế này, cả nhà lo lắng.”

Trong lòng tôi như một ngọn lửa bùng .

Cảm giác khó chịu hơn đánh một bạt tai.

Nước mắt tôi lập tức trào ra, tôi hất mạnh tay chị ra, “Tôi không cần chị lo!”

Chị ấm ức trốn ra sau lưng ba.

Ba sửng sốt một chút, lại giơ tay .

“Con nói chuyện với chị như à!”

“Tôi ghét các !” Tôi nghẹn cổ họng, mạnh tay lau nước mắt.

bạt tai tưởng tượng không giáng xuống, tôi thấy trong mắt ba chỉ lại thất vọng.

Tôi quay vào phòng, khóa trái cửa lại.

Loáng thoáng vẫn nghe thấy ngoài cửa, chị đang dỗ ba.

Thì ra món quà Hứa Xán tặng tôi một đôi găng tay len.

Tôi ôm găng tay, khóc rất, rất lâu.

5

Hôm sau, tôi quấn khăn choàng thật dày, che gần nửa khuôn mặt mình.

Hứa Xán ngạc nhiên, “Cậu lạnh hả?”

“Ừ.”

Tôi như thường lệ bắt đọc bài, nhưng Hứa Xán lại nói, “Khoan , mắt cậu ?”

Tôi xấu hổ cực độ, đưa tay che lại.

“Không hết, cậu lo của cậu .”

“Không được, cậu không ổn!”

lẽ vì quen thân, thái độ của Hứa Xán với tôi tự nhiên hơn nhiều. Cậu ấy kéo tay che mặt của tôi xuống, định giật khăn choàng của tôi.

“Cậu ? Thả ra mau!” Tôi giãy giụa muốn thoát khỏi cậu ấy.

không!”

Hứa Xán hai ba kéo khăn của tôi xuống, đứng ngây ra tại chỗ.

Tôi biết, lòng tự tôn mà tôi cố giữ vỡ nát .

Hai dấu bàn tay đỏ bừng, sưng tấy ấy khiến cậu ấy thương hại tôi, đồng cảm với tôi, … tôi mất bạn duy nhất của mình!

Nước mắt tôi lăn xuống, Hứa Xán hoảng loạn ngay lập tức.

, ! thật sự, …”

Tôi giật lại khăn choàng, quấn mặt lần nữa.

Suốt cả ngày hôm , mặc kệ cậu ấy thế nào, tôi không nói với cậu ấy một câu.

Đến lúc tan , Hứa Xán kéo tôi lại, không cho .

…”

sai, cậu đừng không để ý đến .”

Tôi nói: “Không phải cậu sai, sai. Sai đến mức không thể tha thứ.”

“Từ giờ, đừng mang bữa sáng cho nữa.”

Nếu ba tôi biết, lại mắng cậu ấy đứa ra .

ra tôi mới đúng.

Tôi không xứng bạn với cậu ấy.

Tôi đặt đôi găng tay len bàn cậu ấy.

Hốc mắt Hứa Xán đỏ dần, hốc mắt tôi , đỏ dần .

Chú dì, , cháu không thể giúp Hứa Xán thi đậu cấp ba được.

Hứa Xán, , và cậu không thuộc về cùng một thế giới.

Sau , tôi không đến trường nữa.

6

Mẹ hỏi tôi .

Tôi nói: “Không được cấp ba, ích .”

Tôi nói: “Đợi đủ mười sáu tuổi, con vào nhà máy việc.”

Ba ngồi ở bậc cửa, hút thuốc cả đêm.

Tôi nhìn tàn thuốc trên tay sáng tối, nhấp nháy suốt một đêm.

nói: “Chi Chi, con rất hận ba phải không?”

“Con hận số mình.” Tôi đáp.

hít một hơi thật sâu.

Tôi biết rất khó chịu, nhưng vẫn không chịu mở miệng cho tôi cấp ba.

Tôi khổ.

Không , nửa năm nay tôi chuẩn tâm lý .

Tôi bắt ở nhà phụ mẹ việc nhà.

Tùy chỉnh
Danh sách chương