Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
23
Sắp đến Đoan Ngọ, muội muội làm nũng nói muốn đi xem đua thuyền rồng. Ta vốn không thích chen chúc nơi đông người, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, nhưng nghĩ đến muội ấy đang tuổi ham chơi, dắt muội ra ngoài dạo một vòng cũng tốt. Vả lại vào dịp lễ, trong quán cũng không đông khách, nghỉ một ngày chẳng tổn thất gì.
Tiểu nha đầu sáng sớm đã dậy, nài nỉ ta chải tóc búi cho nàng, ăn vận xinh xắn rực rỡ. Lại nhìn ta một thân vải thô, tóc tai tùy tiện vấn đại, cũng nổi hứng, thay một bộ y phục mới, đánh nhẹ chút phấn, chải búi tóc la kế.
Vừa ra khỏi cửa, Thợ mộc Triệu đã ngây người nhìn ta, ta trêu hắn:
“Thế nào? Không ngờ ta trang điểm lên lại xinh thế chứ gì?”
Thợ mộc Triệu gãi đầu, cười hiền hậu:
“Xinh, thật là xinh.”
Dắt muội muội đến bờ Tấn Giang, đã thấy người đông như trẩy hội, ai nấy đều ngóng trông, muốn xem đầu thuyền rồng rơi vào tay ai.
“Bóng chèo khua nước như vạn kiếm, trống dội tung sóng rền ngàn dặm.”
Người xem quá đông, chúng ta lại đến hơi trễ, chen không vào được phía trước, muội muội không nhìn thấy gì nên có chút thất vọng.
Thợ mộc Triệu trông thấy, bèn ngồi xuống cho muội muội ngồi lên vai, nâng muội ấy cao vút lên, một tay còn lại thì nắm c.h.ặ.t t.a.y ta.
Ta nhớ lại khi phụ thân còn sống, cũng từng dắt chúng ta đi xem đua thuyền rồng như vậy. Nhìn tấm lưng rộng dày của Thợ mộc Triệu, ta — kẻ đã côi cút suốt ba năm — cũng lần đầu cảm nhận được chút an tâm, mặc cho dòng người chen lấn xô đẩy, chàng vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta không rời.
Xem xong đua thuyền, muội muội lại hào hứng đòi xem múa rồng. Thợ mộc Triệu nói buổi chiều có việc, không thể tiếp tục đi cùng, liền lấy một quan tiền đưa ta, dặn ta dắt muội đi chơi thật vui, chơi thỏa rồi hãy về.
Ta chỉ vào túi tiền, ra hiệu rằng ta đã mang theo bạc, bảo hắn cứ yên tâm lo việc.
Cả buổi chiều, muội muội kéo ta xem múa rồng múa lân, lại đi dạo chợ phiên. Bình thường thấy người ta nặn đường là không đi nổi nữa, hôm nay lại chẳng thèm nhìn lấy một cái, chạy thẳng đến sạp hàng bán lược, chọn một cây lược gỗ đào, sau đó chỉ dạo không mua, kéo ta đi hết chỗ này đến chỗ khác đến tận trời tối. Thấy trăng đã gần lên, lúc ấy mới chịu chịu quay về.
24
Về đến nhà, Triệu đại nương đang ngồi một mình trước cửa đợi chúng ta.
Ta vội bước lên:
“Nương, trời đã tối rồi, sao người còn ngồi ngoài này? Mau vào nhà thôi.”
Triệu đại nương lại nói có lễ vật muốn tặng ta, liền kéo ta vào phòng bà, muội muội cũng thần thần bí bí nói nàng cũng có quà muốn tặng ta.
[ – .]
Mang theo đầy mặt nghi hoặc, ta theo bà vào trong. Trên giường xếp ngay ngắn một bộ giá y đỏ thắm, thêu đầy hoa đào mà ta yêu thích.
Đây chính là lễ vật mà Triệu đại nương chuẩn bị cho ta. Đại nương nói, Thợ mộc Triệu đã dành dụm mấy tháng tiền công, sang tiệm thêu đối diện đặt may riêng, muốn hôm nay cho ta một hôn lễ.
Ta thay giá y, muội muội bưng đến chiếc lược gỗ đào, Triệu đại nương đích thân chải tóc cho ta.
Một chải đến cuối đầu, phú quý chẳng phải lo.
Hai chải đến cuối đầu, mạnh khỏe chẳng u sầu.
Ba chải đến cuối đầu, phu thê đến bạc đầu.
Triệu đại nương chải cho ta búi tóc đồng tâm, lại cài lên một cây trâm hoa lài bằng gỗ điêu khắc. Nhìn sơ là biết do Thợ mộc Triệu tự tay làm, nhìn rất đơn giản, nhưng ta vô cùng ưa thích.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Hoa lài – “mạc ly”, nghĩa là không lìa xa.
Muội muội như biến hóa trò ảo thuật, lấy ra một chiếc quạt tròn thêu hoa đào:
“Đây là do muội cầu tỷ tỷ Cẩm Tú ở tiệm thêu dạy muội thêu, hy vọng tỷ tỷ sẽ thích.”
Chẳng trách dạo này nàng cứ chạy sang tiệm thêu suốt.
“Thích, tỷ rất thích.” Ta nắm lấy tay nàng, trên đó còn mấy vết kim châm đỏ hồng rõ mồn một.
Nghĩ đến việc nàng trước giờ chưa từng học thêu, vậy mà có thể cẩn thận từng mũi từng đường hoàn thành được chiếc quạt này, lòng ta chợt mềm đến rối bời.
Trang điểm xong xuôi, Thợ mộc Triệu đã đứng chờ sẵn ngoài cửa.
Hắn cũng thay một bộ hỷ phục đỏ thẫm. Bình thường hắn hay mặc đồ đen xám khi làm việc, trông có phần khờ khạo, hôm nay khoác lên sắc đỏ, dường như trở thành một người khác, trong mắt như có ánh sáng.
Thấy ta bước ra, hắn cúi người xuống, cõng ta từng bước một bước lên lầu đến phòng ngủ.
Trong phòng đã dán chữ “Song Hỷ”, màn giường, đệm chăn đều đổi sang màu đỏ, bên trên còn bày sẵn táo đỏ, đậu phộng, long nhãn và hạt sen.
Muội muội mang đến một đôi nến hoa long phụng, đốt lên rồi cùng Triệu đại nương lui ra khỏi phòng.
Chỉ còn lại ta và Thợ mộc Triệu bốn mắt nhìn nhau. Dù đã cùng ở một phòng nửa năm nay, lúc này lại thấy khẽ khàng hồi hộp.
Mọi việc hôm nay hiển nhiên đã được chuẩn bị kỹ càng từ sớm, chắc hẳn Thợ mộc Triệu đã âm thầm tính toán từ lâu. Ta vốn chỉ cầu một đời sống yên ổn hòa thuận bên nhau, không ngờ được hắn lại dành cho ta nhiều tình ý như vậy.