Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Về nhà đón Tết, trước ngủ lướt mạng thấy một bài đăng.

“Thật thất vọng con gái tôi, về nhà ăn Tết nghĩ phát bao lì xì cho tôi và chị nó, cũng mua quà cho cháu ruột của .”

“Tay không mang mỗi cái miệng về, tôi còn phải hầu hạ nó, giờ lại phải đi hâm sữa cho nó, thà nó đừng về còn hơn, chỉ thêm phiền.”

Đính kèm hình ảnh một hình con vật ngộ nghĩnh đựng sữa.

Tôi lục trong túi tìm bao lì xì chuẩn cho mẹ mai, mỉm cười, may tôi đã có chuẩn .

Ngay giây , cửa phòng tôi vang lên tiếng gõ.

Mẹ thò đầu từ cánh cửa đưa cho tôi một hình con vật ngộ nghĩnh đựng sữa: “Thi Thi, uống sữa rồi hãy đi ngủ nhé.”

1

đó, tim tôi bỗng thắt lại.

Bởi vì giống hệt trong bài đăng vừa nãy.

Tôi đón lấy, chưa kịp rõ biểu cảm trên mặt mẹ bà đã quay người về phòng.

Tôi ngẩn người một lúc, rồi lại cầm điện thoại lên mở bài đăng lúc nãy.

“Quả nhiên, nuôi con gái có tí tác dụng , nếu không phải vì nghĩ hâm sữa cho con con dâu, tôi cũng hâm cho nó.”

“Đêm hôm khuya khoắt hâm sữa cho nó, một câu cảm ơn cũng không có, may cho nó chai sữa cháu tôi uống dở hôm trước.”

Cập nhật một phút trước.

Tôi sữa trên đầu giường ngẩn người, cầm lên đưa gần mũi ngửi, quả nhiên có mùi chua.

Nhưng tôi không thể tin được, mẹ tôi từ nhỏ lớn vẫn rất cưng chiều tôi.

Làm bà có thể là người đăng bài đó chứ?

Không lâu , dưới bài đăng của bà đã có nhiều người phản hồi.

“Con gái của chủ bài đúng là không biết cách cư xử, đi làm rồi về nhà vẫn tay không.”

“Lời chủ bài rõ ràng là vị , lại đòi hỏi con gái phát lì xì cho chị?”

“Bà mẹ gì vậy! Làm lại cho con gái uống sữa quá hạn.”

Bình luận thu hút sự chú ý của bà, bà phản hồi lại.

“Đúng vậy, tôi chính là vị, từ trước nay tôi luôn vị con tôi, bởi vì tôi biết tương lai tôi chỉ có thể dựa vào con , giờ lại tôi thật sự không làm sai, một cái Tết, con gái về nhà còn không chịu phát cho tôi một cái bao lì xì, tôi còn có thể trông mong gì ở nó nữa?”

Tim tôi lạnh buốt một khúc, quay đầu an ủi chính , làm gì có chuyện trùng hợp vậy, đây chưa chắc đã là mẹ tôi.

Mẹ tôi đối tôi rất tốt, không thể vậy.

Có lẽ cảm thấy chưa hả dạ, bà liên tục cập nhật thêm mấy dòng nữa.

“Mọi người đều nói tôi vị con , hôm nay tôi sẽ nói rõ cho mọi người nghe, tại tôi lại vị con .”

“Con gái tôi đó, thật sự không có hiếu thảo chút , tôi khó khăn lắm mới cho nó học xong học, đi làm nó nghĩ cách báo đáp tôi, suốt chỉ biết ăn ngon uống đẹp bên ngoài, mỗi lần nghỉ lễ, không lo về nhà giúp tôi chia sẻ nhà, chỉ nghĩ đi du lịch chỗ chỗ kia hoặc xem concert!”

“Nó có bao giờ nghĩ tôi không? nó ăn đồ ngon không nghĩ dẫn tôi và đi ăn, tuổi còn trẻ chỉ biết tiêu xài hưởng thụ, lúc bằng tuổi nó tôi đã sinh hai đứa con rồi, còn phải chăm sóc cả nhà!”

“Lần trước nó được thưởng, nói dẫn tôi đi du lịch, tôi chỉ nói một câu thôi, nếu tôi đi phải dẫn cháu đi , kết quả nó không chịu, tôi tức giận nói cháu không đi tôi cũng không đi, ai ngờ nó thật sự đi một ! Cuối thưởng cũng đưa cho tôi!”

“Nó là người cô, dẫn cháu ruột và mẹ đi du lịch, có gì không ổn ? Tôi chỉ là thất vọng nó thôi, nó chỉ biết lo cho bản thân, căn bản không biết mỗi tôi ở nhà chăm sóc cả nhà mệt mỏi thế , tôi thật sự rất thất vọng về nó!”

2

Tôi những dòng chữ trùng khớp hoàn toàn trải nghiệm của , hoàn toàn choáng váng.

Cuối ngoái, tôi tăng ca thức đêm ba tháng, đồng nghiệp hoàn thành một dự án.

Cuối , công ty phát thưởng dự án, tôi cầm số đó, chuẩn dẫn bà đi chơi một chuyến thật vui.

Nhưng tôi không ngờ vừa mở miệng, bà đã chỉ thằng cháu nhỏ bên cạnh nói: “Cháu nội vừa đúng nghỉ hè, dẫn đi đi.”

Tôi ngẩn người, bởi vì ngân sách của tôi chỉ đủ cho hai người.

Vả lại tôi nghĩ bà cả ở nhà trông cháu, gần không có thời gian cá nhân, hiếm hoi có dịp đi du lịch để thư giãn, nên không muốn dẫn cháu đi .

Không ngờ vừa nói ra, bà đã nổi giận, chỉ vào mặt tôi nói: “Nếu cháu nội không đi mẹ cũng không đi.”

Nói xong liền về phòng đóng sầm cửa.

Hôm đó tâm trạng tôi cũng bà làm cho không vui, vừa hay điện thoại reo, đồng nghiệp gọi về công ty.

Thế là chuyện đó không có hồi kết.

đó tôi không nhắc lại chuyện , còn bà nói tôi tự đi chơi có lẽ là chỉ chuyện tôi đi công tác thuận tiện chơi một tại địa phương đó.

Lướt điện thoại xuống dưới, tôi dòng chữ bà nói bà vất vả cho tôi học hết học cảm thấy thật mỉa mai.

Giờ nghĩ lại, hình bà thường xuyên nói vậy, đôi khiến tôi có chút ảo giác không biết có phải ký ức của thật sự sai lệch.

Nhưng tôi mở ứng dụng trả nợ vay, sự thật nói tôi, từ tôi lên học, bà thật sự đã không đưa một đồng nữa.

Thậm chí tôi còn chu cấp cho bà không ít.

Tôi tốt nghiệp cấp ba gặp lúc kết hôn, bà khóc nói tôi xin lỗi tôi, nói nhà, đều phải cho kết hôn, không có cho tôi học học nữa.

Nhưng tôi không muốn từ bỏ học học, đó tôi tự đi xin vay trợ cấp học tập, học phí bốn học đều nhờ vào khoản vay đó.

sinh hoạt thường cuối tuần và lễ đi làm thêm.

Bốn hè đông tôi gần không về nhà, không phải làm gia sư là đi làm đủ thứ để kiếm , bởi vì tôi biết, tôi về không những không kiếm được còn tăng thêm gánh nặng kinh tế cho bà.

Tùy chỉnh
Danh sách chương