Không phải chứ!
Việc chọn nữ nhi phủ Thái sư làm Thái tử phi, Dung Dục đã sớm biết.
Hắn vô cùng rõ ràng ý nghĩa chính trị của cuộc hôn nhân này lớn hơn tất cả.
Tuy là Thái tử, nhưng hiện tại trong lòng Hoàng đế, người được sủng ái nhất là Lệ Quý phi, và Tam Hoàng tử do Lệ Quý phi sinh ra càng được thánh tâm hơn.
Hoàng đế đã đôi lần có ý muốn phế Thái tử lập lại, ngôi vị Thái tử của Dung Dục đang lung lay.
Trong tình thế này, đừng nói không hợp nhãn, cho dù nữ nhi nhà họ Thẩm dung mạo xấu xí cũng chẳng khiến hắn lo ngại.
Kiếp trước ta và Dung Dục cũng không hề quen biết từ trước, sau khi gặp nhau cũng chẳng hợp ý gì cho cam, thế mà hắn vẫn không gây ra chuyện xằng bậy nào.
Suy đi nghĩ lại ta vẫn không tìm ra nguyên do, đành bỏ qua.
Dù Dung Dục phát điên vì lý do gì, hắn đã khước từ muội muội, tức cũng khước từ hôn sự với nữ nhi họ Thẩm.
Đã vậy, càng không liên quan gì đến ta nữa.
Chỉ là không biết vì sao, cảm giác bất an kia vẫn quẩn quanh trong lòng ta.
Khâu Hằng Chi thấy ta mãi không yên tâm, buổi tối tìm cớ đến khám lại cho ta, mang theo món giò hun khói nổi tiếng nhất ở Phúc Thụy Lâu trong kinh thành cho ta, khuyên ta ăn để lòng được thảnh thơi.
Hắn nói suy đoán của ta không có vấn đề, không cần quá căng thẳng.
Ta vừa chảy nước miếng vừa tiễn hắn đi, trong lòng cảm động vô cùng.
Khâu Hằng Chi đúng là bậc đại trượng phu hiểu lòng người!
Khép cửa phòng lại, ta đang chuẩn bị tấn công món giò hun khói thì tiếng gõ cửa vang lên lần nữa.
“Lẽ nào còn món ngon gì ngươi quên đưa cho ta?”
Ta phấn chấn mở cửa, định đưa tay nhận đồ, nhưng đột nhiên phát hiện, người đứng ngoài cửa không phải Khâu Hằng Chi.
Mà là Dung Dục!
9
Bầu không khí chợt đông cứng, ta nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.
Tính theo thời gian đời này, trước đó ta và Dung Dục chưa từng gặp mặt.
Ta dù có nghe danh hắn, cũng không nên nhận ra hắn ngay.
Thế nên giờ phút này, phản ứng đúng đắn nhất phải là:
“Tên to gan! Ngươi dám xông vào hậu viện phủ Thái sư?”
Dung Dục nhìn ta chằm chằm không chớp mắt, trong mắt sóng nước dập dờn, chất chứa bao cảm xúc phức tạp khó hiểu.
“Khanh khanh.” Hắn đột ngột gọi, rất lâu sau mới cất lời, “Hôm nay yến hội, vì sao không phải là nàng đến?”
Lòng ta chợt kinh hãi.
Dung Dục sao biết yến hội hôm nay vốn dĩ nên là ta đi?
Chẳng lẽ hắn cũng trùng sinh rồi?
Nhìn kỹ lại, quả nhiên!
Dung Dục đang đứng trước mặt ta, uy áp mạnh mẽ quanh thân đâu phải thứ mà người ở độ tuổi này có được? Rõ ràng là phong thái của kẻ ngồi trên cao nhiều năm.
Giờ ta thật không biết phải làm sao.
Bản năng mách bảo ta nên giả ngu.
Ta tuyệt đối không thể để Dung Dục phát hiện ta cũng trùng sinh, nếu không chuyện cũ trước kia còn dây dưa, làm sao ta mở ra được một cuộc đời mới?
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Ta giả bộ nghi hoặc, nghiêm trang hỏi hắn.
Dung Dục cười giễu cợt: “Nàng thật sự không nhận ra ta ư? Ta là Dung Dục.”
“Thì ra là Thái tử điện hạ!” Ta vờ kinh ngạc, lập tức hành lễ, “Điện hạ thứ lỗi, thần nữ bởi vì thân thể không khỏe, nên không theo mẫu thân vào cung dự yến của Hoàng hậu nương nương, tuyệt đối không phải khinh thường hoàng gia.”
Dung Dục hừ một tiếng: “Ta nghe nói nàng chán ăn nhiều ngày, cơ hồ nuốt không trôi, thân thể suy nhược đến mức không gượng nổi xuống giường?”
Ta gật đầu.
Ánh mắt hắn quét từ trên xuống dưới, rồi vượt qua ta, rơi vào món giò hun khói trên bàn trong phòng.
Ta hồi hộp nuốt nước bọt, cố gắng gượng gạo bịa chuyện: “Sau mấy ngày điều trị, thân thể thần nữ đã khá hơn nhiều. Cái chân giò ấy… là đại phu đặc biệt để lại cho ta, nhằm kích thích khẩu vị.”
“Nàng thật sự không nhận ra ta?” Hắn lại hỏi lần nữa.
Đã diễn lâu như vậy, ta chỉ đành kiên trì đến cùng: “Là thần nữ mắt kém, Thái tử điện hạ thần dung mạo phi phàm, dù chưa gặp qua liếc mắt một cái cũng nhận ra ngay.”
Câu này lại châm ngòi lửa giận của Dung Dục.
Hắn tức giận đẩy ta vào phòng, chính hắn cũng bước vào, rồi quay người đóng cửa lại.
Còn chưa kịp phản ứng, hắn vươn tay ra, ép sát ta vào cánh cửa.
Hắn cúi đầu nhìn thẳng vào mắt ta, toàn thân toát ra áp lực khiến người ta sợ hãi.
“Thẩm Thanh Khanh, nàng còn muốn lừa ta nữa sao! Chúng ta phu thê hai mươi mấy năm, nàng tưởng ta ngu đến nỗi không phân rõ nàng là Thẩm Thanh Khanh của thời kỳ nào ư?!”
Hắn nghiến răng nói từng chữ, lộ ra vẻ hận không thể ăn tươi nuốt sống ta.
Ta không ngờ hắn thẳng thừng vạch trần như vậy, nhất thời hoảng loạn.
Đang định giải thích, hắn đã cúi đầu xuống hôn ta mãnh liệt.
Đầu lưỡi hắn không chút do dự xông vào miệng ta, ngang nhiên xâm chiếm, cướp đoạt tất cả.
Ta toàn thân mềm nhũn, muốn giãy giụa nhưng đã bị hắn ghìm chặt, đẩy không ra, đánh không được.
Không rõ qua bao lâu, Dung Dục mới chịu buông ta ra.
Đôi mắt hắn đỏ rực, những giọt lệ nóng hổi rơi lã chã trên má ta.
Hắn khóc.
Chuyện gì… tại sao hắn khóc?
Hai đời cộng lại, đây là lần đầu tiên ta thấy Dung Dục rơi lệ.
“Tại sao?” Giọng hắn khàn đặc, mỗi câu như đang chất vấn ta.
“Ta trùng sinh đã một năm, mọi việc liên quan đến nàng đều làm đúng như kiếp trước, sợ rằng sai một ly làm hỏng duyên phận vốn có.”
“Thế còn nàng? Sau khi trùng sinh, việc đầu tiên nàng làm là tính kế để mãi mãi không gặp ta!”
“Hai mươi mấy năm tình nghĩa phu thê, nàng chẳng vương vấn chút nào!”
“Tại sao, Khanh Khanh?”
“Ta rốt cuộc đã sai điều gì khiến nàng chán ghét ta đến vậy?!”
10
Dung Dục gào lên chất vấn đến khản giọng, khiến đầu óc ta mù mờ.
Chung sống cùng hắn hai mươi ba năm, ta tự cho rằng mình cũng hiểu hắn đôi chút.
Hắn xưa nay lúc nào cũng lạnh nhạt, vui buồn không lộ ra mặt, bẩm sinh mang khí độ đế vương.
Sao giờ lại có thể bộc lộ cảm xúc ra ngoài như thế?
Có điều nghĩ lại, cũng không phải hoàn toàn không thể hiểu.
Làm Hoàng đế, sẽ được sự phục tùng và lấy lòng tuyệt đối, nhìn thấy toàn là trung thành, kính ngưỡng “tận đáy lòng”.
Ngâm mình trong bầu không khí ấy nhiều năm, hắn không thể nào hiểu được bất kỳ hành vi nào không muốn theo chân hắn.
Trong mắt hắn, đó là sự khinh thường, khiêu khích trắng trợn, thất thố nhất thời cũng là dễ hiểu.
“Trước hãy ngồi xuống uống chén trà đã, bệ…”
Ta theo bản năng muốn gọi hắn là bệ hạ, nhưng chợt nhớ ra, ở đời này, thời điểm hiện tại hắn còn chưa đăng cơ.
Nếu ta gọi quen như vậy, sau này ở chỗ khác không kìm được lời, gây phiền phức cho hắn thì không hay.
Dù sao phụ hoàng hắn vốn dĩ rất nghi ngờ hắn.
Ta vừa định đổi sang gọi là điện hạ, đầu lưỡi lại tắc nghẹn không xoay chuyển kịp.
“Đối với nàng, gọi tên ta khó đến thế sao?”
Dung Dục phẫn nộ nhìn ta, giọng khàn đục, “Nàng chưa từng gọi tên ta lần nào.”
Quả đúng là như vậy.
Kiếp trước, từ lúc chúng ta quen biết, ta gọi hắn năm năm là điện hạ, mười tám năm là bệ hạ.
Nhưng hắn cũng chưa từng bảo ta gọi thẳng tên hắn đâu!