Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4
Cửa thang máy vừa chuẩn bị khép lại thì một bàn thò vào khe cửa.
“Xin lỗi nhé.” Người đàn ông đỡ một phụ nữ cạnh vào thang máy, “Nào, chậm thôi.”
Tôi không kìm được mà nhíu mày, thật là oan gia ngõ hẹp, đi bệnh viện cũng gặp bạn cũ.
“Tiểu Bằng.” Đỗ Hằng ngẩng nhìn thấy tôi, có chút ngạc nhiên, mặt vẫn còn chút dịu dàng, là dành cho người phụ nữ .
Tôi hờ hững gật , mắt liếc qua người phụ nữ cạnh anh ta, bàn của Đỗ Hằng đặt eo ấy, rất cẩn thận.
Tôi chạm vào mắt né tránh của Đỗ Hằng, trong lòng lập tức hiểu rõ.
Mấy hôm trước còn quấn lấy tôi, hôm đã làm bụng người ta to rồi.
“Tiểu Bằng, đây là bạn em ?” Đỗ Hằng nhìn Hạ Nhiên đang đỡ tôi, giọng điệu có chút không tin nổi.
Tôi còn kịp trả lời thì Hạ Nhiên đã lạnh nhạt tiếng: “.” Giọng điệu thản nhiên, khách sáo xa cách, khí của Hạ Nhiên còn mạnh hơn cả Đỗ Hằng, dù anh ta đã đi làm vài năm.
“Tiểu Bằng, em sao lại tìm một cậu nhóc?” Mặt Đỗ Hằng có chút khó chịu.
Tôi bóp nhẹ Hạ Nhiên, nhìn Đỗ Hằng với mắt đầy đắc ý:
“Nhóc thì đã sao? Đẹp , trẻ trung, sức khỏe tốt, còn trách nhiệm.”
Không đợi Đỗ Hằng phản bác, cửa thang máy đã mở.
Hạ Nhiên đỡ tôi bước ra ngoài, khẽ liếc tôi một cái, “Bạn cũ?”
Không nghe ra được cảm xúc trong giọng của cậu ấy, tôi hơi lo lắng, “Ừ, quen từ đại học.”
xe, gương mặt Hạ Nhiên căng cứng, suốt dọc đường không lời nào, không khí trong xe có phần nặng nề.
“Hạ Nhiên, ở đại học cậu có thích nào không?” Tôi tùy tiện mở lời phá tan sự im lặng.
“Không có.”
“Tốt rồi.” Tôi buột miệng ra, Hạ Nhiên nghiêng nhìn thẳng vào mắt tôi, trong đó có chút nghi hoặc.
“Cậu vui lắm ?”
“Không, không có gì đâu, chỉ quan tâm em chút thôi.” Tim tôi suýt nữa lỡ một nhịp.
Về đến nhà thì đã là buổi trưa.
Tôi vừa sờ vào cái bụng đói lép kẹp của thì Hạ Nhiên đã chu đáo mở tủ lạnh.
“Muốn ăn gì?” Hạ Nhiên nhìn qua các nguyên liệu trong.
“Cậu nấu ăn ?” Tôi có chút ngạc nhiên.
“ một chút, ăn được.”
“Cậu nấu gì thì tôi ăn nấy.” Đồ ăn do đẹp làm, dù không cũng ăn, sao có thể kén chọn chứ?
“Vậy chị ra phòng khách một chút.”
Hạ Nhiên mang một đống nguyên liệu vào bếp.
Tiếng ồn ào từ tivi tôi không ý chút nào, mắt cứ dán chặt vào người trong bếp.
Hạ Nhiên đeo một chiếc tạp dề màu hồng, dây buộc ôm lấy eo thon gọn, trông có một loại quyến rũ khó tả.
Nhìn bóng lưng cậu ấy mà tôi chỉ muốn cưới về nấu cơm cho tôi ăn mỗi ngày.
cảm nhận được mắt của tôi, Hạ Nhiên đột nhiên quay lại, còn cầm cái xẻng nấu ăn, rất tự nhiên hỏi:
“Ăn được cay không?”
“Được! Được!”
Khi đồ ăn được dọn bàn, tôi đếm sơ qua, có tổng cộng năm món và một món canh.
“Nhiều này ?”
“Tôi sợ chị đói, ăn nhiều một chút.” Hạ Nhiên tháo tạp dề ra, đối diện tôi.
Thực ra tôi muốn là cậu ấy có thể làm nhiều món vậy thật bất ngờ.
Tôi gắp một miếng sườn xào chua ngọt, vị chua chua ngọt ngọt, hơn nhiều so với Hạ Thư làm.
Ngẩng thì thấy Hạ Nhiên đang chăm chú nhìn tôi, trong mắt đầy vẻ mong đợi.
“Sao rồi?”
“ lắm, cực kỳ , sao trước giờ không nghe chị cậu khen cậu nấu ăn nhỉ?” Tôi vừa nhai thịt vừa lẩm bẩm.
“Tôi bao giờ nấu cho chị ấy.”
“Vậy tôi là người tiên được ăn đồ cậu nấu ?”
“Ừ.” Hạ Nhiên mím môi, vành tai ửng đỏ.
Tôi không nhịn được mà tự đắc, hôm nhất định ăn hết mấy món này!
Ăn đồ người ta nấu, tôi cũng làm gì đó đáp lại chứ.
“ này, sau khi đi lính về, cậu có học bổ sung môn nào không?” Tôi ghế sofa, dịch người lại gần cậu ấy một chút.
“Không có.” Hạ Nhiên nhìn tôi bằng mắt có chút kỳ quái.
Chủ yếu là mấy ngày tôi cứ nhớ lại lúc còn nhỏ hay ở Hạ Nhiên, lần nào cũng là giúp cậu ấy làm bài tập, thực tế toàn đọc đáp án cho cậu ấy. Không có lại bóng ma tâm lý cho cậu bé Hạ Nhiên không nữa.
“Vậy cậu đã qua được cấp bốn tiếng Anh ?”
“ thi.”
“Được, tôi sẽ dạy cậu tiếng Anh.” Tôi vỗ , đi vào phòng làm việc in mấy đề thi ra.
“Cậu làm trước đi, chỗ nào thì tôi sẽ .”
Tôi cạnh giả vờ xem điện thoại, thực tế là đang len lén nhìn Hạ Nhiên.
Lông mi của cậu ấy dài, ngược sáng tạo thành một đường cong đẹp dưới bầu mắt, sống mũi cao thẳng, cằm có đường nét sắc sảo.
Quả nhiên, việc giúp cậu ấy học bài đúng là cách hoàn hảo ngắm trộm. Chỉ tiếc là trước đây tôi đã bỏ lỡ quá nhiều cơ hội .
“Xong phần trắc nghiệm ?” Hạ Nhiên đặt bút xuống, tôi vội vàng nhích lại gần.
“Ừ.”
“ tôi kiểm tra đáp án nhé.”
Tôi ra vẻ nghiêm túc cầm bút, kiểm tra từng câu một, còn cố ý nghiêng về phía Hạ Nhiên, làm bộ vô tình vén tóc, may mà sáng tôi có xịt chút nước hoa.
“Hắt xì!”
Hạ Nhiên bỗng nhiên hắt hơi một cái thật mạnh.
“Sao ?” Tôi giật lo lắng.
“Mùi… mùi tóc chị nồng quá.” Hạ Nhiên xoa xoa mũi, trong mắt lộ chút vẻ tủi thân.
Tôi cắn môi, xấu hổ dịch người sang , “Haha, tại dầu gội thơm quá thôi.”
“Xem đề đi, tôi cho cậu câu này.” Tôi vội chuyển đề tài.
Khi đang được khoảng năm phút, Hạ Nhiên đột nhiên ngắt lời:
“Có đáp án rồi không?”
“Sao có thể chứ? Cậu không tin tôi ? Tôi thi cấp bốn được hơn 600 điểm đó!” Tôi lập tức kiểm tra lại đáp án, kéo cậu ấy xuống tiếp tục thêm năm phút nữa.
“Cậu xem.” Hạ Nhiên đưa điện thoại tới trước mặt tôi, màn hình là đáp án hoàn toàn với đáp án tôi vừa .
“Sao lại được!” Tôi sụp đổ, tại sao đúng lúc tôi muốn tạo hình tượng “ giáo thông minh dịu dàng” trước mặt Hạ Nhiên thì đáp án lại ?
Hóa ra tôi đã cả nửa ngày một đáp án !
“Ồ, thì ra thật sự là đáp án …”
Tôi véo mạnh vào đùi không bật khóc, cố gắng giữ thể diện: “Cậu cứ làm tiếp đi, tôi vào phòng nghiên cứu lại.”
Tôi đóng cửa phòng, dường còn nghe thấy tiếng cười nén lại của Hạ Nhiên.
Tôi lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Hạ Thư.
“Chị ơi, em còn cứu vãn được không? Em chị thích kiểu con nào? Em mệt lắm rồi! Cả ngày em dám to!”
“Nó thích kiểu gì thì tôi không , chắc chắn là không thích con giả tạo.”
“Huhu, em còn có cơ hội làm em dâu chị không?”
“Những chuyện tôi không rõ, tôi trước khi đi lính, hình nó thân với một nào đó. Tôi còn nghi là do thất tình nên nó mới quyết tâm nhập ngũ.”
Gì cơ? Một thân thiết? Tôi đờ người ra.
Đột nhiên tôi cảm thấy giống một tên hề, hóa ra người ta đã có tình cảm với người , còn tôi thì cứ diễn trò trước mặt cậu ấy.
Tôi giường, úp mặt vào gối kêu rên.
Bỗng một bàn đặt vai tôi:
“Sao ?”
Tôi giật , không dám ngẩng , vung loạn xạ:
“Không có gì, chỉ là không giải được đề, hơi buồn thôi.”
Thật là mất mặt quá!