Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2VhGLNRpuo

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 15

16

Đặt vào tay nải.

Hách Thiết Sơn mượn chiếc “trâu sắt” của xưởng.

Phành phạch chạy tới.

Chất hết đồ đạc lên xe.

Mẹ chồng ngồi trên thùng xe phủ đầy chăn nệm.

Tôi ngồi cạnh Hách Thiết Sơn.

Chiếc máy kéo rời khỏi đầu làng.

Kéo theo bụi mù mịt trên con đường đất.

Tôi ngoái đầu lại.

Nhìn ngôi làng dần xa.

Khói bếp.

Ruộng đồng.

Cây hòe già ở đầu làng.

Trong lòng âm thầm nói lời tạm biệt.

Tạm biệt nhé.

Những khổ đau của kiếp trước.

Tạm biệt nhé.

Cô Lương Huệ của ngày xưa.

“Ngồi vững nhé.”

Giọng trầm của Hách Thiết Sơn vang lên. Anh vào số, máy kéo gầm lên mạnh mẽ hơn, tăng tốc chạy thẳng về con đường lớn dẫn vào huyện. Gió thổi tạt vào mặt, mang theo mùi vị của tự do.

Khu tập thể của nhà máy nông cơ nằm ở ven huyện, một dãy nhà cấp bốn xây gạch đỏ, thẳng tắp, sạch sẽ. Trước cửa mỗi nhà còn chừa lại một khoảnh đất nhỏ để trồng hành tỏi.

Nhà chúng tôi được phân gian ở mé ngoài cùng. Không lớn lắm, hai gian liền nhau với một góc bếp nhỏ, nhưng cửa sổ to, ánh sáng chan hòa. So với căn nhà đất cũ ở quê, hơn hẳn cả trăm lần.

Hách Thiết Sơn tháo vát, chỉ nửa ngày đã sắp xếp gọn gàng đâu vào đấy. Giường gỗ mới đóng, tường mới quét vôi, cửa sổ sạch bóng. Mẹ chồng ngồi trên chiếc ghế mới, tay vuốt mặt bàn nhẵn bóng, cười không khép được miệng.

“Tốt… tốt thật…”

Nhà máy cho Hách Thiết Sơn nghỉ ba ngày để thu xếp gia đình. Nhưng anh không chịu ngồi yên. Anh ra bãi phế liệu của xưởng lục tìm mấy tấm ván thừa, gõ đinh leng keng, đóng cho tôi một chiếc bàn may thật chắc chắn, còn lắp cả bóng đèn sáng trưng!

(Khu tập thể có điện rồi!)

“Sau này.”

“Ngồi đây làm.”

“Cho sáng sủa.”

Anh chỉ vào bóng đèn sáng lấp lánh mà nói với tôi.

Tôi vuốt mặt bàn mịn màng, ngắm ánh đèn trắng lóa mà lòng ấm áp vô cùng.

“Cảm ơn anh Thiết Sơn!”

Tiệm “Huệ May Mặc” của tôi lại mở cửa ngay trong khu tập thể. Treo biển lên cái là có người đến xem ngay.

“Ôi chao! Đây là cô vợ khéo tay của đồng chí Hách kỹ thuật à?”

“Nghe tiếng lâu rồi đấy nhé!”

“Mau may cho con gái tôi cái váy đi! Phải bằng vải tixi ấy nhé!”

“Giúp tôi sửa cái quần cho chồng nhé! Đồ công nhân nhà máy phát rộng thùng thình!”

Làm ăn còn đắt khách hơn hồi ở hợp tác xã!

Ban ngày tôi đạp máy may, buổi tối ngồi dưới ánh đèn sáng choang vẽ mẫu mới, nghĩ kiểu mới.

Thi thoảng, tôi còn nhặt được mấy tờ báo cũ Hách Thiết Sơn mang về từ xưởng, trên đó có đăng mấy tin thời trang thành phố. Quần ống loe lỗi thời rồi, giờ đang mốt “quần ống đứng” và “áo cánh dơi”!

Tôi lanh trí, nhìn mấy bức ảnh mờ mờ trên báo, tự mày mò mà cắt may ra được gần như y chang!

Mấy cô gái mặc đồ tôi làm đi ngoài đường, ai cũng ngoái nhìn.

“Chị Huệ ơi! Chị giỏi quá!”

“Đẹp hơn cả bán trong cửa hàng bách hóa tỉnh ấy!”

Tiếng tăm của tôi lan xa hẳn. Đến nỗi quản lý cửa hàng bách hóa huyện cũng tìm đến, hỏi tôi có muốn làm hàng cung cho họ không!

Còn Hách Thiết Sơn ở trong xưởng thì như cá gặp nước. Tay nghề giỏi, tính tình thật thà, chịu khó, chẳng mấy đã thành thợ chính, còn được giao dạy nghề cho thợ mới!

Phúc lợi trong xưởng cũng tốt. Gạo, bột mì, dầu ăn, thỉnh thoảng còn được chia cả kẹo ngọt nữa!

Cuộc sống nhỏ của chúng tôi, ngọt đến mức như muốn sôi lên bong bóng.

Hôm đó, tôi đang đạp máy may, gấp rút hoàn thành một lô hàng cho cửa hàng bách hóa thì ngoài cửa vang lên một giọng rụt rè.

“Xin… xin hỏi.”

“Đồng chí Lương Huệ có đây không ạ?”

Tôi ngẩng đầu lên.

Trước cửa đứng một cô gái, tóc tết hai bím bóng mượt, mặc một bộ váy hoa cũ không mới mà cũng chẳng quá sờn, tay xách một cái túi lưới đựng mấy quả táo.

Trông hơi quen mắt.

“Cô là…?”

“Chị Huệ ơi! Là em mà!” Cô ấy bước vào, mặt nở nụ cười ngại ngùng.

“Em là Hạnh Hoa! Lý Hạnh Hoa!”

“Ở hợp tác xã Hồng Kỳ ấy!”

“Chị còn nhớ làm quần ống loe cho em không!”

Tôi lập tức nhớ ra!

Là cô dâu hồi ấy muốn mặc quần ống loe giấu trong váy cưới!

“Hạnh Hoa! Mau vào ngồi đi!”

Tôi vui vẻ đón tiếp, rót cho cô ấy một cốc nước đường.

“Sao tìm được đến tận đây vậy?”

Hạnh Hoa cầm cốc nước, hơi ngượng.

“Em… em lấy chồng lên huyện rồi.”

“Làm ở nhà máy dệt.”

“Nghe người ta nói chị mở tiệm ở đây.”

“Tay nghề giỏi lắm!”

“Nên… nên em tìm tới.”

Cô ấy đặt cốc xuống, lấy mấy quả táo trong túi lưới ra, dúi vào tay tôi.

“Chị Huệ.”

“Em muốn… nhờ chị chuyện này.”

“Chuyện gì? Em nói đi!” Tôi hào hứng đáp.

Mặt Hạnh Hoa ửng đỏ, cô ấy rón rén ghé gần hơn, hạ giọng.

“Em muốn may… một cái váy liền.”

“Màu đỏ.”

“Eo phải bó vào.”

“Cổ… cổ khoét hơi thấp một chút.”

“Giống… giống trên phim ấy.”

Càng nói giọng càng nhỏ, mặt càng đỏ bừng.

Váy liền kiểu Nga?

Lại còn màu đỏ?

Cổ khoét sâu?

Thời thượng táo bạo thật đấy!

Tùy chỉnh
Danh sách chương