Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/VwhsbeRll

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

3

4.

Nhà đầu tiên đến là nhà thôn trưởng.

Thôn trưởng cũng là tộc trưởng của thôn Quách gia, là người có quyền thế nhất trong thôn, chắc chắn cũng là nhà giàu có nhất, đây là điểm dừng chân đầu tiên của ta.

Lúc này trời vừa mới hửng sáng, những nhà siêng năng vác cuốc khỏi nhà.

“Thu Đường? không làm , đến sớm thế này có việc gì ?”

Thôn trưởng cũng vừa mới dậy, còn chưa ăn sáng.

“Thôn trưởng, ta, sáng sớm Thuỵ lang nhà ta trở , bảo ta đến mượn bạc.” Ta nhỏ giọng mở miệng.

“Mượn bạc? Ồ, Thụy lang muốn tham gia thi phủ ? Mượn bao nhiêu?” Vừa nghe mượn bạc, người nhà thôn trưởng đều buông bỏ công việc trong , căng thẳng nghe ta nói.

“Một trăm , à, không có một trăm thì năm mươi cũng được.” Ta nhìn sắc mặt thôn trưởng, giọng nói dần nhỏ .

“Thu Đường, ngươi cũng là người làm ăn buôn bán, có biết một trăm bạc này đại diện cho cái gì không?” Thôn trưởng căn bản không cho ta vào nhà.

“Ta biết, là, là Thụy Lang nói cần, còn nói thi phủ xong trở cưới ta…” Khí thế của ta yếu, đầu cúi thấp.

“Thu Đường, con bé ngốc nghếch này, khi lão thái thái nhà họ Quách còn sống thì Thụy Lang mới có khả năng cưới ngươi, bây bà ta c.h.ế.t , Quách Nam Thụy chắc chắn không cưới một cô nhi như ngươi đâu, ngươi nên tính toán cho bản thân đi.” Vợ thôn trưởng kéo ta đi ngoài.

“Không phải chúng ta không cho mượn, mà là không có, số bạc này, cả thôn cộng cũng không đủ được.”

Ta một mực cúi đầu không nói.

“Con bé này, thật là ngốc quá.”

Ta gõ cửa từng nhà không mượn được một bạc nào, cuối đi đến cuối thôn phía Tây, ta dừng bước. Căn nhà rách nát này sớm không có ai ở, có một tiểu cô nương trước được ta cứu .

Cũng là một người số khổ giống như ta, đáng vài cân lương thực, cha mẹ cưỡng ép gả cho tên nam nhân kia.

Ta gánh đi ngang qua đó, tiểu cô nương đại khái ngửi thấy mùi , đôi mắt to tròn nhiệt tình nhìn chằm chằm gánh hàng của ta. Ta lấy hai miếng khô đưa cho nàng.

Ai ngờ tên nam nhân kia tiện liền nhét nàng cho ta: “Ta thấy cha mẹ nàng ta muốn bán nàng ta vào chỗ bẩn thỉu nên mới mua , ta không cần nha hoàn, tặng cho ngươi đấy.”

Thế là ta có một tiểu muội. ta không dám đưa nàng nhà, vì ta biết nhà họ Quách không có người nào tốt.

, đến , xem thứ này muội thêu có được không?”

[ – .]

Nương nói người đó không phải cha mẹ ruột của nàng, cũng là bắt cóc, nàng biết thêu hoa, có thể nuôi sống bản thân, ta dùng tiền đồng bán giúp nàng mua một ít khăn các thứ, thêu xong ta cầm đi bán lấy tiền.

Nương, ở đây có mười bạc, muội cầm giúp đi.”

5.

Bán không kiếm được tiền chứ, vất vả là vất vả, so với trồng trọt thì kiếm được nhiều hơn một chút.

Ta biết Quách Nam Thụy định bán ruộng đất, nhà cửa cũng muốn bán, còn định bán cả ta, số bạc này coi như cho Nương một con đường lui.

“Muội cầm lấy bạc, đi đến thuê một căn nhà, nay trong nhà có việc lớn, có lẽ không lo được cho muội, nếu không cũng đi muội.” Ta từng đến đưa quần áo cho Quách Nam Thụy, biết phải đi đường nào.

Ta tỉ mỉ dặn dò Nương làm để đi đến , đến thì nói là ca ca nhà muốn đến đi học, trước tiên thuê một cái viện, chờ ta đến sum họp nàng.

Tuy nàng còn là một đứa trẻ, bây ta cũng không lo được cho nàng nữa .

“Muội cầm khăn thêu đi tìm thợ thêu, trước tiên đổi tiền đồng, tự mua rau nấu cơm, có người hỏi thì nói là người nhà nữa đến. Có người bắt nạt thì báo quan, đừng sợ hãi, nữa đi tìm muội.”

Mười lăm bạc này là tất cả gia sản của ta, do dự hồi lâu cuối vẫn đưa cho Nương. Tuy ta biết có thể trắng , nếu ta thật sự bán, ta vẫn có thể sống sót, tiểu cô nương Nương  này không giống vậy.

Ta g.i.ế.c người mà không sợ hãi, nàng thì khác. Tiễn Nương đi, ta thở dài một hơi trở nhà họ Quách.

“Thụy Lang, ta, ta không mượn được bạc…” Ta lay tỉnh Quách Nam Thụy đang say ngủ.

“Đồ phế vật! Ta là đồng sinh, ngươi không biết dùng nghĩa của ta đi mượn ?” Ta biết hắn có tật xấu ngủ dậy hay cáu gắt nên cố ý chọc tức hắn.

“Chính là dùng nghĩa của huynh mượn đó chứ, ta dùng nghĩa của đi mượn người ta không chịu cho mượn.” Ta nhỏ giọng phản bác.

“Thôi đi, ngươi đi nấu cơm cho ta, ta tự đi mượn.” Hắn ngồi dậy, đột nhiên hỏi ta, “Bây nào ?”

Cuối cũng nhớ à, Tỵ , “bạn trường” còn chưa tìm đến nữa à.

Nói xong ta đi vào bếp.

Buổi trưa ăn gì đây? Làm bánh rán nấu canh cải trắng, hắn ở nhà không ăn thịt. Mà thịt kia còn là của dã nam nhân cho ta, cho hắn ăn phỏng chừng lòng tự trọng cũng không cho phép.

Ta biết Quách Nam Thụy thực rất sốt ruột, dù cách thôn không xa, hắn cũng lo lắng tiếng của . Bởi vì quan hệ nam nam mà đuổi học thì chẳng phải là tiếng gì tốt, nói không chừng còn khai trừ khỏi tộc.

Mãi đến chiều Quách Nam Thụy mới trở , mặt mày ủ rũ, dường như vẫn còn nghi hoặc vì đột nhiên không thấy tình nhân. Rõ ràng bản thân vì hắn mà trả giá tất cả.

Hắn nhìn ta bằng sắc mặt không tốt: “Buổi chiều ngươi đầu thôn chờ, nếu có bạn học của ta tìm đến thì ngươi dẫn hắn nhà.”

Ta dẫn được quỷ ấy.

Tùy chỉnh
Danh sách chương