Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Hè năm đó, tôi hẹn nhỏ bạn ra tiệm net chơi game.

đoạn căng thẳng nhất chuẩn bị phá trụ thì cái bụng táo bón lâu ngày tôi bỗng dở chứng, nhộn nhạo nổi loạn.

Tôi ôm bụng chạy vào sinh nữ, đứng đợi suốt nửa ngày, nhưng trong đó chỉ có một phòng duy nhất vẫn cứ vang xem video TopTop rì rầm.

“Chị ơi, chị có thể nhanh chút không… bụng em đau quá…”

Tôi rụt rè, run giọng .

“Thúc cái gì mà thúc! còn xong! Đúng là, đi ị cũng không yên !”

Bên trong vọng ra cáu bẳn, sau đó video còn mở to hơn.

Tôi sắp không chịu nổi nữa. Liếc sang phía sinh nam, lòng sinh ra một ý nghĩ điên rồ.

“Có ai trong đó không?”

Tôi thử với vào.

Không thấy đáp lại.

Thế là tôi liều , mặc kệ đời, xông vào.

Vừa vào nơi mới phát hiện: cái chốt cửa… hỏng rồi.

Tôi chần chừ mấy giây, rồi đành túm lấy nắm cửa, cẩn thận ngồi xổm xuống.

Vừa mới chuẩn bị tinh thần “chiến đấu”, thì bụng lại dở chứng đột nhiên… hết đau.

Tôi tức muốn khóc, định kéo váy đứng dậy rút lui.

Không ngờ, đúng khoảnh khắc đó cửa bị ai đó kéo mạnh từ bên ngoài.

tôi nắm nắm, thế là cả người lẫn cửa bị kéo ra ngoài.

khi kịp hoàn hồn, tôi đã quỳ rạp dưới đất, m.ô.n.g chổng trời.

Đầu gối va mạnh tê rần, đau đứng không nổi.

Khoảnh khắc ấy, tôi chỉ muốn lập tức… đầu thai chuyển kiếp.

“Xin… xin lỗi! Tôi… tôi không biết có người trong đó…”

Cậu trai vừa xông vào tái mét, lắp ba lắp bắp.

Cúi người xuống định đỡ tôi dậy.

Mà đúng lúc đó, chiếc quần bò với cái khóa kéo mở sẵn cậu “rụt” một cái tụt thẳng xuống tận bắp chân.

“Có ai trong đó không! Tôi vào dọn sinh đây!”

kịp phản ứng, cô lao công cầm cây lau sàn đã đẩy cửa bước vào.

Bà vừa thấy cảnh tượng trước thì sững người, sau đó… xoay người vô cảm rút lui, còn tử tế đóng cửa giúp chúng tôi.

Tôi chỉ muốn c.h.ế.t cho xong.

Vừa lồm cồm kéo quần mặc lại, vừa nhặt điện thoại dưới đất, hoảng loạn bỏ chạy khỏi sinh.

Chộp nhỏ bạn , tôi chẳng ngoái đầu, lôi nó chạy thẳng ra khỏi tiệm net.

“Ủa còn tới giờ mà? đi rồi?”

Tôi không trả lời, nước mắt tuôn suối.

Không cả… không cả… chỉ là bị người thấy cái m.ô.n.g thôi mà…

thì… kiếp sau chẳng ai nhớ chuyện đâu.

Tối hôm đó, tôi vừa khóc vừa ăn xiên nướng, nước mắt rớt vào thịt.

“Ủa, Sơ Sơ? Mày thất tình hả?”

bạn tên Tri ngơ ngác tôi.

“Mà đâu có nghe mày nói là mày yêu đương gì đâu?”

Còn kinh khủng hơn thất tình.

Thất tình trăm lần còn đỡ hơn chuyện mất !

Lúc đó điện thoại tôi rung .

Là số lạ. Tôi chẳng buồn nghĩ, tắt ngay.

Không ngờ số đó lại tiếp.

Liên tục.

Tôi bấm tắt năm lần bảy lượt, cuối cùng giận quá bắt , quát:

“Anh bị điên à? hoài không biết mệt hả?”

“Xin… xin lỗi, tôi là . Hình điện thoại tôi… ở chỗ cô…”

“Anh nói gì lạ vậy? Điện thoại anh lại ở chỗ tôi? Đừng có xạo. nữa là tôi báo công an đó!”

Tôi vừa dứt lời, túi trong váy bỗng rung .

Tôi ngờ ngợ lấy ra cái điện thoại thứ hai.

hai cái giống y đúc trong , tôi thấy trời sập xuống rồi.

“Cô có thể trả lại điện thoại cho tôi không? Tôi… tôi thề là sẽ không kể với ai hết…”

Giọng cậu trong cực kỳ rón rén.

“Anh thề đi.”

Tôi vừa nói xong, thì bàn bên cạnh mấy đứa học sinh cấp ba ghé đầu vào xì xầm:

, mày có nghe không? Hồi nãy trong sinh ở tiệm net có đôi nào đó xxx đó…”

gái thì quỳ rạp dưới đất… thằng trai thì quần tụt tới gối…”

Trong điện thoại, cậu nghiêm túc đáp:

“Tôi thề, nếu tôi kể chuyện ra thì…”

Tôi chỉ muốn đập đầu vào xiên thịt.

“Đừng thề nữa. Vô dụng rồi.”

Bị người khác tám chuyện mà bản lại là nhân vật chính đúng là muốn độn thổ rồi.

Tôi vội vàng hẹn chỗ để trả lại điện thoại, rồi kéo Tri rời khỏi cái nơi thị phi .

“Ủa, nhưng mà còn ăn hết xiên mà?”

Tri gom một nắm thịt xiên cầm trên , ngơ ngác hỏi.

“À mà khoan… mày có hai cái điện thoại giống nhau vậy?”

Tôi có muốn có hai cái đâu!

Hay mày muốn không? Tặng nè!

Trong đầu tôi bỗng nảy ra một ý nghĩ… hiểm độc.

Tôi cười hì hì.

“Bạn à, mày giúp một việc không?”

“Việc gì?”

“Giúp đem cái điện thoại trả cho người . khi nãy lượm .”

“Lượm ?”

Tri vừa nhai vừa lẩm bẩm.

“Lượm thì thôi, phải trả?”

Haiz… thôi kệ… bạn bè cả mà…không thể hại bạn .

Cậu trai đó… ờ đúng rồi, trong điện thoại cậu ấy nói tên là , địa chỉ cậu để lại ai ngờ cùng khu chung cư với tôi.

May mà cách mấy toà, ít ra giảm khả năng “ngẫu nhiên gặp lại” về sau.

Tôi đưa Tri về rồi một mình xông ra chiến trường, trong lòng chỉ lo thằng cha kia lỡ mồm kể hết vụ sinh cho bạn tôi nghe thì đời tôi coi xong.

Vừa bước ra khỏi thang , đã nghe thấy chó sủa ầm ĩ.

Tôi sang thì thấy cánh cửa một căn hộ mở hé, bên trong có thể thấy rõ cái đuôi to tướng quẫy loạn xạ.

Trên bảng số ghi 901 chính là địa chỉ mà gửi.

Tôi còn kịp

Đã thấy một Alaska bự tổ chảng, ngoạm lấy gấu quần đùi ai đó, lôi mạnh ra ngoài.

“Á á á, từ từ đã ông chủ, từ từ! chỉ đi lấy cái chìa khóa mà! Ê ê ê…”

chân mang dép tổ ong, dép lệch tận cổ chân, vừa bị chó kéo vừa đối với tôi.

“Cậu… rồi à.”

Tai cậu đỏ rực. tôi cũng bắt đầu nóng ran thiêu.

Trong đầu tôi, cảnh “mông trần sáng loáng” mình lại hiện về phim chiếu chậm.

Tùy chỉnh
Danh sách chương