Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi chưa từng thấy thời gian trôi chậm như vậy ngoại trừ học Toán.
Cuối , thợ thông bồn đến.
Tôi ông ta như ân nhân cứu mạng.
Ai dè ông ta vừa bước toilet đã hét :
“Trời ! Thứ mà to dữ vậy!!”
Tôi… vỡ vụn.
“Bạn gái cậu hình như dạ dày có vấn đề á… kiểu này chắc táo bón lâu năm rồi!”
“Cái này phải chữa đó nha!”
Tổng chi phí thông bồn: hai trăm, là Giang Thời trả.
Tính ra tôi nợ cậu ta năm chục.
“ tôi chuyển cho cậu.”
Tôi giả vờ bình tĩnh lấy điện thoại, giơ ra.
“Thôi khỏi. Tại toilet nhà tôi dở quá ấy mà.”
Giang Thời xua , ra vẻ không có .
“Trễ vậy rồi, tôi đưa cậu nhé?”
“À… không phải là đuổi cậu đâu nha, là con gái đi một mình buổi tối hơi nguy hiểm…”
“Không cần đâu, tôi tự được. Cảm ơn.”
Trời … ngại chết, ai dám cậu biết nhà tôi ở đâu chứ!
Tôi lao ra , điên cuồng nhấn nút gọi thang máy.
“Đợi chút.”
Giang Thời chạy theo , móc điện thoại ra.
“Thêm wechat nhé? đến nhà báo tôi một tiếng là được.”
Tôi quét mã trong tích tắc, chui tọt thang máy.
đóng lại, tôi thở phào như vừa thoát nạn.
điện thoại, một liên hệ mới vừa hiện .
Ảnh đại diện chính là… ông chủ tên của con Alaska kia.
Tôi chuyển cho cậu ta năm chục, đó…
Một cú click chặn .
Tuy trong lòng vẫn hơi tiếc nuối vì tự nhiên trong đời lại xuất hiện một anh đẹp trai…
Nhưng tôi càng sống yên ổn hơn!
cần ngủ một giấc, mấy ngượng c.h.ế.t này kiểu rồi sẽ trôi dĩ vãng như giấc mộng, tôi sẽ quên sạch, không lại dấu vết nào.
Tôi trở nhà, lăn qua lăn lại trên giường.
Nhưng trong đầu cứ hiện ra cảnh:
tôi chổng m.ô.n.g trước mặt người ta.
Rồi đến cái của nợ to đùng mình “sản xuất” ra trong bồn cầu nhà người ta.
Và … cái m.ô.n.g trắng bóc của Giang Thời.
Trời , xấu hổ độn thổ!
Tôi hoàn toàn không ngủ nổi!
Mà mấy thế này đâu có kể nổi cho nhỏ bạn thân nghe.
Không ai có thể hiểu được tôi!
Không chịu nổi , tôi bật dậy khỏi giường, viết một bài ẩn danh trên diễn đàn, kể hết toàn bộ trải nghiệm ngày hôm nay, mong netizen ra cứu vớt.
Kết quả?
Bài viết nổ tung.
Cả đám người ùa bình luận:
“Hahaha cười xỉu, đến phim không dám dựng như vậy!”
“Nếu là tao tao đi đầu thai , sống làm trời!”
“Đã thấy nhau không mảnh vải rồi … yêu đi, chờ !”
“Của ảnh to không? Nghe nói hoảng sợ sẽ… co lại. Chủ thớt xác nhận phát?”
“Khóa miệng nhau đi! Bí mật mới an toàn! cần hai người không thấy ngại… sẽ không ai ngại!”
Tôi đống comment cập nhật không ngừng, nước mắt rơi.
Quả nhiên…
Con người với con người không thể hiểu nhau.
Tôi coi dân mạng là cứu tinh…
Dân mạng… tưởng tôi đang kêu cứu giùm họ họ có cười.
Sáng hôm , tôi soi mình trong gương với hai cái quầng thâm gấu trúc to tướng, đành lê xác đi tắm.
Không hiểu sao vòi sen trong phòng tôi phun ra… nước lạnh.
“Mẹ ! Vòi hỏng rồi! Mẹ …”
Tôi gọi mãi mà không ai đáp. đồng hồ, chắc bà ấy dắt đi dạo rồi.
Tôi bèn quấn khăn chạy sang phòng tắm của mẹ, tắm xong đang …
mở cái rầm.
“Mẹ, vòi sen phòng con nó xả toàn nước lạ…nh…”
Tôi đứng hình ngay giữa hành lang.
Đi phía mẹ tôi… không phải là cái m.ô.n.g trắng tôi vừa cố quên nguyên buổi tối đó sao?!
Giang Thời??!
“Ối chà, sao con lại quấn khăn thế kia? Mau đi thay đồ đi.”
“Tiểu Thời, nhà đi con.”
Giang Thời mặt đỏ như gấc, đứng ở chân trái chân phải đều không biết nên bước cái nào trước.
Tôi hoảng loạn đầu chạy thẳng phòng, ai ngờ… nắm móc trúng khăn tắm.
Rẹt…
Khăn rơi. Tôi… lộ nguyên cây.
Ngay đóng lại, tôi … đối mặt với ánh mắt c.h.ế.t lặng của Giang Thời.
Không m.ô.n.g … mà cả “núi đồi” thấy .
Tôi ngồi xổm dưới đất, ôm đầu gào thét:
Trời , không tôi sống nổi thật sao?!
Nửa tiếng , tôi mẹ lôi ra khỏi phòng như gà con xách cổ.
“Người ta là khách tới nhà, con co ro trốn trong phòng là sao?”
Tôi mơ mơ màng màng ngồi xuống ghế, cảm giác hồn vía vẫn đang lơ lửng đâu đó.
“Sơ Sơ, may mà có Tiểu Thời đấy! Hồi nãy mẹ dẫn đi dạo, tự nhiên có con ch.ó to không buộc dây lao tới!”
“Suýt ngoạm mất cái mạng nhỏ của rồi, làm mẹ sợ xỉu !”
Mẹ tôi sờ cái đầu lông xù đang cầm cập dưới đất.
“ may Tiểu Thời kịp lao ra bế nó , không tiêu đời rồi.”
“Là cậu nuôi làm à?”
Tôi lập tức nghĩ đến con Alaska khổng lồ của Giang Thời con mà tên “ông chủ” đấy.
“Hả?”
Giang Thời hỏi bất ngờ, ngớ người ra một .
“Không không! Tôi dắt nào buộc dây mà!”
Anh ta vội vàng xua , rồi liếc tôi ánh mắt hai đứa chạm nhau, đỏ mặt rồi đi.
“Các con quen nhau à?”
Mẹ tôi bắt đầu nghi ngờ, nheo mắt lại.
“Không quen.”
“Quen.”
Hai đứa… trả lời ngược nhau, rồi lại liếc nhau… rồi mặt chỗ khác.
Mẹ tôi cau mày.
“Không quen? Thế sao con biết nó nuôi ?”
“Con đoán đấy. Con giỏi đoán vận mệnh mà.”
Tôi tựa đầu thành ghế sofa, nằm dài như xác sống.
Chát!
Mẹ vỗ lưng tôi.
“Con coi lại cái mặt mũi con đi! Mẹ tưởng con trong phòng hóa trang nửa tiếng, ai ngờ lôi ra được con nhỏ như con ma tóc rối như vậy!”
Hờ~ mặt mộc sao?
Cơ thể tôi, chỗ nào Giang Thời mà chưa thấy?
Tôi mà sợ lộ mặt mộc chắc?
“Mẹ giữ Tiểu Thời lại ăn trưa nha, mẹ ra chợ mua đồ. Hai đứa cứ trò , trong tủ có trái cây đó, cắt cho Tiểu Thời ăn đi.”
Trước khi đi, bà đầu nói thêm:
“À đúng rồi, mẹ hỏi rồi, hai đứa trường đại học đấy! Tha hồ tám !”
“CÁI ?!”