Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chuyện sau đó vẫn Hồng kể lại ta nghe.
Liễu Tĩnh Hòa và Công chúa cãi nhau một trận , không mà tan. Sau đó hắn canh giữ bên cạnh mẹ chúng ta, thức suốt đêm không ngủ.
Hồng nói, “Chủ quán, chưa sắc mặt công chúa đáng ghét kia đâu, khi xanh khi trắng!”
Ta nhẹ nhàng vuốt trán nàng, “Còn đau không?”
Không hỏi thì thôi, vừa hỏi nàng liền mím môi bắt đầu chảy nước mắt, “Chủ quán, dọa c.h.ế.t ta rồi, ta thật sợ nàng ta khoét mắt đi.”
“ bé ngốc.”
“Ấy, không nói những chuyện nữa. Chủ quán, phu vậy mà lại Liễu Tướng ! Sao chưa từng nghe nhắc ?”
Nhắc thế nào? Sáu năm qua, hắn chưa từng gửi ta một lá thư nào.
“Ta vừa mới biết.”
Hồng ta khó che giấu nỗi thất vọng, an ủi nói: “Giờ tướng đã trở về, thể thở phào nhẹ nhõm chứ. Hồi Nhi một anh hùng vĩ đại, đợi tiểu tỉnh lại, không chừng sẽ mừng nhường nào!”
Đang nói chuyện, Liễu Tĩnh Hòa đẩy cửa bước vào, Hồng lấy cớ sắc thuốc, đi trước.
Giờ phút ta tâm bình khí hòa, tựa vào đầu giường hắn.
Chúng ta sáu năm không gặp, vậy mà không để nói.
“Tuệ .” Hắn khẽ gọi tên ta.
Ta miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, “Ngươi trước đây chưa bao giờ gọi tên ta.”
Liễu Tĩnh Hòa sững , dường như đang suy nghĩ nguyên nhân thay đổi.
“Ngươi đã gặp Hồi Nhi chưa?” Ta hỏi.
“Ừm, nó được nàng nuôi dưỡng rất tốt.”
Lại một trận trầm mặc, ta nhắm mắt lại, “Ngươi ra ngoài đi, ta nghỉ ngơi.”
Liễu Tĩnh Hòa đột nhiên nói: “Nàng đang giận ta sao?”
“Giận ?”
“Giận Công chúa vì ta đã làm nàng và Hồi Nhi bị thương.”
“Ngươi nghĩ ta giận điều ư?”
Liễu Tĩnh Hòa trầm mặc rất lâu, mới nói: “ không phải xấu, nàng ấy chỉ không biết thân phận nàng và Hồi Nhi.”
Ta không biết hắn lấy lập trường để biện giải , chẳng lẽ hôm nay bị khoét mắt khác, thì không đáng bận tâm sao?
Nhưng ta không sức lực để tranh cãi đúng sai phải trái với hắn, ta quá mệt rồi, “Liễu Tĩnh Hòa, ngươi đi đi.”
Hắn lặng im một lát, “Ngày mai ta sẽ thăm nàng.”
11
Ánh nắng ban mai le lói, ta vừa mở cửa phòng, liền Hồi Nhi và Liễu Tĩnh Hòa đứng đối đầu giữa sảnh.
Một một nhỏ, một trái một phải, mắt trừng mắt nhỏ.
Ta kéo Hồng lại hỏi: “Đây lại diễn vở tuồng vậy?”
Hồng sán lại bên tai ta nói: “Tướng vừa vào cửa đã bị Tiểu Hồi Nhi chặn lại, không hắn lầu.”
Chỉ nghe Hồi Nhi lấy hơi hô một tiếng, “Đồ xấu xa!”
Rồi nàng liền giơ nắm đ.ấ.m xông đ.ấ.m Liễu Tĩnh Hòa, ra nghiêm trọng, tiếc hiệu quả không tốt, Liễu Tĩnh Hòa trực tiếp bế nàng , “Cái võ vẽ như thế , còn đánh ruột sao?”
Hồi Nhi tức giận cực điểm, “Buông ra buông ra! mới không !”
Liễu Tĩnh Hòa giơ nàng ngang tầm mắt mình, “Cứ không buông đấy!”
Ta khẽ ho một tiếng, Hồi Nhi lập tức nói: “Mẹ!”
Liễu Tĩnh Hòa ta, nụ cười khựng lại, “Tuệ .”
Ta gật đầu với hắn, “Liễu Tướng .”
Nghe ra xa cách trong lời nói ta, Liễu Tĩnh Hòa khá ngượng ngùng, hắn đặt Hồi Nhi xuống, xoa xoa mũi.
Hồi Nhi chạy ra sau lưng ta trốn, chỉ lộ ra cái đầu, lén lút đánh giá nàng.
“Nếu tướng không việc , cứ tự tìm chỗ ngồi đi.”
Ta mở cửa làm ăn buôn bán, không vì ngoài mà ảnh hưởng sinh kế.
Liễu Tĩnh Hòa không nói nhiều, tìm một góc ngồi xuống, gọi một bầu Nữ Nhi Hồng.
Hồi Nhi chung quy không kìm nén được tò mò, nàng ngẩng đầu ta, “Mẹ, hắn thật sao?”
Ta ngồi xổm xuống ngang tầm mắt nàng, “Phải đó, vẫn luôn ở ngoài đánh trận. Hồi Nhi nhớ không?”
Nàng lắc đầu, lại gật đầu, “Hồi Nhi không biết.”
Ta vuốt đầu nàng, “Không cần lo lắng, Hồi Nhi làm được.”
Nàng lơ mơ, nhưng vẫn chạy chỗ Liễu Tĩnh Hòa đang ngồi, nhấc cái chân ngắn ngủn mình trèo ghế, “Ngươi đang uống vậy?”
Liễu Tĩnh Hòa đôi mắt giống hệt mình, nhẹ nhàng vuốt đầu Hồi Nhi, “ uống không?”
Hồi Nhi hắn, lại rượu, gật đầu.
Liễu Tĩnh Hòa lấy ra một chén rượu sứ trắng, rót đầy Nữ Nhi Hồng đưa Hồi Nhi, “Nếm thử đi.”
Một một nhỏ chơi đùa không ngừng, Hồng cười nói: “Thằng nhóc vẫn phải Diêm Vương bắt, Tiểu Hồi Nhi giờ hiền lành mức không thể tả được.”
Ngay lúc ta mềm lòng, Công chúa lại .