Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2VioWRI3QK
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
khỏi bệnh, Tần bắt viết thư cho tôi, đổi số điện thoại gửi những nhắn thật dài, hèn mọn chẳng nào tôi của ngày trước.
Tôi không trả lời, anh liền đến đứng dưới ty tôi, lặng im như một tượng.
“Đừng gửi nữa, đừng theo tôi.”
Tôi bước đến, nhìn thẳng vào anh với vẻ vô cảm:
“Thật phiền. Cả anh và mấy bài văn dài của anh đều phiền.”
Mọi chuyện xảy , không thể cứu vãn. Giờ mấy này thì còn ý nghĩa ?
“Tuế Tuế, anh chẳng có , có em. Luôn luôn là như vậy.”
Giọng anh như vừa trải qua cơn đau tột :
“Là anh bỏ quên điều này, tưởng mới mẻ nhất thời có thể thắng bình lặng bao năm. Giờ anh biết mình sai rồi. Em cần tha thứ cho anh?”
“Tôi không thể tha thứ cho anh, Tần .”
Tôi lạnh lùng nói:
“Vì anh không phụ lòng thích của tôi, mà còn phụ lòng . Đêm đó tôi gọi cho anh, đặt hết hy vọng cuối vào anh. Tôi cảm kích, một lòng một dạ thích anh. Còn anh, đáp bằng cách đem chuyện đó trò cười với Đàm Vi.”
“Anh thật … khiến tôi ghê tởm.”
Tôi không nhìn sắc mặt tái nhợt của anh nữa, quay lưng bỏ đi.
hôm đó, Tần biến mất khỏi đời tôi.
Nhưng tôi vẫn về anh, Tạ Trần.
Anh ta nói, bị anh ta sa thải, nghiệp của Tần lận đận, nhiều lần không tìm được ưng ý.
này khó khăn lắm mới vào được một ty, thì xảy lộ phương án khiến ty thiệt hại nặng, phải bồi thường một khoản lớn.
Thêm vào thời đại Internet, chuyện này lan nhanh, uy tín của anh ta bị ảnh hưởng nghiêm trọng, có lẽ này khó kiếm được tốt.
Tôi lặng lẽ xong, hỏi:
“Có liên quan đến anh không?”
Tạ Trần cười, mập mờ:
“Khó nói lắm.”
Tôi hiểu.
Có lẽ tôi thật quá bụng, hoặc thời gian chia tay còn quá ngắn, vết thương chưa kịp nguôi.
Tần sa sút, tôi thấy hả dạ vô .
“Cô đừng nghĩ mình nhỏ nhen. Có những chuyện vốn dĩ không nên buông, chẳng cần buông.”
Tạ Trần uống rượu, kể tôi chuyện cũ giữa anh và Đàm Vi, rồi say khướt hỏi:
“Cô nói xem, nếu ngay tôi quen là cô thì sao?”
Tôi ẩn ý trong lời đó, im lặng một lúc, xoay ly rượu trong tay, khẽ nói:
“Tôi đổi rồi. Tháng sẽ sang Thượng Hải.”
Tạ Trần ngước nhìn tôi:
“Đừng nói là tránh tôi. Tôi tự thấy mình chưa quan trọng đến vậy.”
“Tất nhiên không.”
Tôi lắc :
“ là muốn đổi nơi , rời xa mấy chuyện cũ thôi.”
tôi cờ biết chuyện chúng tôi chia tay, gọi điện chế giễu:
“Thấy chưa, nói rồi. Con theo thằng Tần , một thằng nghèo kiết xác, thì được ? Chu Thanh Tuế, sẽ không hại con đâu. Về nhà, sắp xếp cho con xem mắt.”
“Con không về đâu. này sẽ không về nữa.”
Tôi cúi mắt, nói vào điện thoại:
“Nếu không yêu con, ngay đừng sinh con.”
“Con nói thế! Chu Thanh Tuế, con có lương tâm không.”
Trước bà bắt chửi bới, tôi cúp máy, chặn số bà.
Năm thứ năm ở Thượng Hải, tôi được thăng chức.
Năm đó tôi ba mươi tuổi. Trong tưởng tượng của “Chu Thanh Tuế” ngày xưa, lúc này cô ấy hẳn kết hôn với Tần , bắt một cuộc sống mới tươi đẹp.
Cô ấy bám vào yêu giả tạo, lấy đó chút an toàn nhỏ nhoi.
Nhưng cuối , tất cả là vô ích.
Mùa xuân năm ấy, tôi nhận được một thư nặc danh.
Bên trong kẹp vài cánh hoa hồng khô, và một bản chép tay bài Bông hồng cuối của Neruda.
Nhiều năm trước, tôi từng viết một thư y hệt, lén nhét vào ngăn bàn đó trường tổ chức họp ở hội trường.
Tôi nghĩ, tôi biết gửi là ai.
Đó là mối vụng dại không thể nói thành lời của Chu Thanh Tuế mười sáu tuổi, là ảo mộng kéo dài tám năm.
ấy, tôi quá khao khát được ai đó yêu, phải lấy một nào đó một điều , chứng minh cho bản thân.
Còn bây giờ, tôi bước đi một mình trên con đường hoàn toàn với những viễn tưởng thuở trước.
Nó không được dựng lên thứ yêu hão huyền, bấp bênh, mà tồn tại vững chắc dưới một hình thức .
Tôi hoàn hồn, xé vụn thư, ném vào thùng rác.
Phần đời còn , không cần gặp .