Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ngày đầu tiên cải trang thành nam nhân vào thư viện, ta đã đem lòng cảm mến vị công tử lạnh lùng ngồi bàn bên.
Đặc biệt là nốt ruồi nhỏ trên môi chàng, khiến người ta không nhịn được mà muốn…
Để gây chú ý, ta lỡ tay làm gãy bút của chàng, xé hỏng sách của chàng, còn hắt mực khắp người chàng.
Ta liền tặng bút, tặng sách, tặng y phục, chặn chàng ở góc tường, cười nịnh mà xin lỗi.
Người ấy nổi giận: “Ta, Tống Kỳ An, cho dù có chết cũng tuyệt đối không dùng sắc mà… đãi người!”
Về sau, ta chẳng còn hứng thú với chàng nữa.
Thế mà chàng lại đỏ mắt đuổi theo ta: “Quận chúa, gương mặt này… người không thích nữa rồi sao?”
1
Ta là Khâm phong Hoài An quận chúa – Tần Tuế Tuế.
Do từ nhỏ theo phụ thân nơi doanh trại, quen sống tự do ngang ngược, nên sau khi hồi kinh, phụ thân lo không ai dám cưới ta, bèn bắt ta cải trang thành nam nhân, lấy tên giả là Tùy Thanh, đưa vào học viện Lộc Lập – theo học dưới trướng vị tiên sinh nghiêm khắc nhất để rèn giũa tính tình.
Thật khéo, ngay ngày nhập học đầu tiên ta đã xuân tâm bừng nở, phải lòng vị công tử lạnh lùng ngồi bàn bên.
Ánh mắt sâu thẳm, sống mũi cao thẳng, môi mỏng phớt hồng, trên môi còn có một nốt ruồi nhỏ sẫm màu.
Lạnh lùng mà quyến rũ, khiến người ta không nhịn được mà muốn…
May thay, ta đã kiềm chế được bàn tay ngứa ngáy kia.
Ta xoay xoay cây bút lông, nghĩ cách làm sao để chàng chú ý đến mình.
Thế nhưng tiếng giảng bài “chi hồ giả dã” của tiên sinh như tiếng ru hồn, khiến mí mắt ta lặng lẽ va vào nhau.
Trong mộng, kiệu hoa mười dặm, phượng quan hà bào, phu thê giao bái, đưa vào động phòng.
Nến đỏ lay lắt, chiếu lên gương mặt tuấn tú vô song kia.
Ta xoa bụng, nghĩ bụng: hài tử của chúng ta, nên đặt tên là…
“Tùy Thanh!”
Tiếng gọi bất ngờ khiến cánh tay ta run lên, đầu ngón tay cũng giật mình co rút.
Mở mắt ra, chỉ thấy cây bút lông dính mực đã bay khỏi tay, vẽ nên một đường cong hoàn mỹ, lao thẳng về phía gương mặt như ngọc kia, để lại một nét vẽ ngẫu hứng như thần trợ.
Chàng đã chú ý đến ta rồi.
Nhớ lại cảnh trong mộng, ta bắt chước các tiểu nương tử quyến rũ, chớp mắt với chàng một cái, còn khẽ nhếch môi cười duyên.
Thế mà chàng chỉ lạnh lùng đáp lại bằng ánh mắt băng giá: “Tùy công tử, tiên sinh gọi ngươi.”
“Tùy Thanh!”
Như thể bị dội một gáo nước lạnh, ta giật mình bật dậy.
“Trong giờ học giám ngủ gật, còn làm ảnh hưởng đến người khác, chép phạt Luận Ngữ 100 lần!”
Vị công tử áo trắng bên cạnh mặc kệ ánh mắt kêu cứu của ta, chỉ cụp mắt, khẽ lau đi vết mực bên má, bình thản không nói lời nào.
Tan học, ta cười hì hì chặn chàng ở góc tường.
“Ngươi tên Tống Kỳ An, đúng không?”
“Đúng, có việc gì?”
“Trên mặt ngươi còn chưa lau sạch mực.”
Nói xong, ta lấy khăn tay ra, mạnh mẽ áp vào mặt chàng.
Nhìn trái nhìn phải, làn da trắng trẻo sạch sẽ, đúng thật là đẹp!
Có lẽ hơi mạnh tay, ta vô tình chà đến đỏ cả mặt người ta.
Tim ta ngứa ngáy, liền đưa tay chạm vào nốt ruồi trên môi chàng.
Lần này, mặt chàng càng đỏ hơn.
“Tùy công tử, xin hãy tự trọng!”
Ta vội cười xòa: “Xin lỗi, ta tưởng đó là vết mực.”
Rồi chỉ vào y phục chàng, nghiêm túc nói lời xin lỗi, đưa ra giấy bút.
Chàng lại lạnh lùng ngắt lời ta: “Người tiên sinh phạt là ngươi, chẳng liên quan đến ta, ta sẽ không chép thay!”
Ta chỉ muốn xin địa chỉ của chàng để đưa y phục mới đến đền tội thôi mà…
Chỉ thấy chàng vòng qua ta, lưng thẳng tắp, cao ngạo rời đi.
Chỉ để lại hương mực phảng phất, khiến lòng người xao xuyến.
Khí chất như vậy, ta quyết rồi, phải lấy bằng được người này!
2
Ta dùng hết mọi chiêu thức nhưng Tống Kỳ An vẫn không buồn nhận lời xin lỗi, cũng chẳng thèm lấy y phục của ta.
Ta – Tần Tuế Tuế – xưa nay chưa từng biết sợ là gì.
Vậy nên hôm nay lỡ làm gãy bút của chàng, ngày mai lại “vô tình” xé sách của chàng.
Bút cũng tặng rồi, sách cũng mua rồi, vậy mà người này vẫn mặt lạnh như tiền, thề chết không khuất phục!
Ta có thể có ý đồ xấu gì chứ? Chẳng qua là thấy gương mặt chàng thuận mắt nên muốn cùng chàng làm…
Làm huynh đệ!
Trong quân doanh, huynh đệ người nào chẳng kết giao kiểu này?
Thế nhưng mấy ngày liền, lòng ta chịu được được chứ tay ta thì không nhịn nổi nữa rồi.
Lão tiên sinh quả không hổ là người nghiêm khắc nhất thư viện, danh bất hư truyền, thực sự là… đáng sợ.
Cuối cùng, ta cũng đặt được xấp giấy chép phạt Luận Ngữ một trăm lần với nét chữ ngay ngắn lên bàn ông.
Chúng đồng môn đều giơ ngón cái khen ngợi, nhìn ta bằng ánh mắt khác xưa, bảo ta là người đầu tiên trong thư viện có thể kiên trì nhiều ngày đến thế.
Ta cười thầm, chẳng qua là tốn năm lượng bạc, nhờ huynh đệ bên ngoài tìm người giả chữ viết hộ.
Người đó làm việc khá đáng tin, từ sáng sớm đã cho người đưa bài vào.
Vừa ngồi vào chỗ, vị công tử bên cạnh vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng, chỉ là thần sắc có phần mệt mỏi hơn.
Giấy nhắn ta đưa cũng không thèm nhìn, liền ném đi.
Ống bút ta đền cho chàng hôm nay, chàng lại đẩy trả về phía ta, lông mày nhíu chặt, tức đến mức tay cũng run rẩy.
“Tùy công tử cho rằng, người có xuất thân hàn môn như ta thì nên mặc cho các ngươi nhục mạ giẫm đạp sao?”
“Không phải, ta nào có…”
“Ta – Tống Kỳ An – cho dù có chết cũng tuyệt đối không dùng… sắc mặt mà đãi người!”
Ta hơi sững sờ.
Ta có làm gì chàng đâu, sao lại giống tiểu thư bị ép duyên, sống dở chết dở thế?
Ta ngơ ngẩn nhìn ống bút hồi lâu, chợt thấy bên cạnh cành hoa có mấy chữ nhỏ, liền bừng tỉnh.
“Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi…” (Trích từ thi từ, thường dùng biểu đạt tâm ý yêu thương)
Cũng hợp với lòng ta thật.
Nhưng giờ ta là nam nhân mà!
Ta vội vàng xua tay, nói mình là kẻ thất học, mắt mù, không nhìn thấy chữ viết, thật sự không có ý đó, cùng lắm thì ta mua lại hộp khác.
Chàng run tay cầm bút, chỉ để lại hai chữ như rồng bay phượng múa: “Không cần!”
Tâm tư tinh tế như mũi kim, đúng là khó dỗ.
Ta thuận tay ném cây bút lông đi, trùng hợp thay, mực vừa mới mài xong lại hắt đầy lên người chàng.
Thật mệt lòng.
Giờ mà ta nói là vô tình, chắc chắn chàng sẽ không tin…
Mãi đến sau giờ học, ta mới biết rốt cuộc mình đã đắc tội chàng ở chỗ nào.
3
Lão tiên sinh gọi riêng ta vào trai phòng, râu mép dựng đứng, vừa mắng vừa thở phì phò: “Tiểu tử vô phép!”
Thước trúc đập xuống, ta cũng không dám cãi lời.
“Ngươi tưởng ta già lẩm cẩm đến mức không nhận ra đây là nét chữ của Tống Kỳ An sao?!”
Cái gì?
Ta ngẩn ra.
Sau giờ học, Tống Kỳ An thường bày quầy bút họa, viết thư, làm câu đối cho người ta thuê.
Huynh đệ ta nhờ viết hộ hoá ra lại chính là hắn?!