Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6KtDRYGoTr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

“Ta tìm thấy những lá thư nàng viết cho ta, lúc đó ta mới biết hóa ra mình từng lạnh nhạt nàng như vậy.”

“Nương ta không đồng ý cho Vân Nương vào cửa, lúc ấy ta bị quỷ ám, cảm thấy hôn sự với nàng là do cha nương sắp đặt nên muốn phản kháng, trút giận lên đầu nàng.”

“Nàng còn nhớ không, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, khi đó nàng mới đến học đường, tết tóc hai bên, mặc váy vàng tươi, thanh thúy gọi ta là ca ca, lúc ấy ta đã nghĩ, cô nương xinh đẹp thế này, nếu lớn lên gả cho mình thì thật tốt.”

“Sau đó nàng thật sự gả cho ta, nhưng ta không biết quý trọng.”

“Đúng rồi, không phải nàng thích thỏ sao, chờ sau khi chúng ta thành thân, nàng muốn nuôi bao nhiêu con cũng được, lần này ta đảm bảo tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa.”

Cố Trình Xuyên đang tự mình nhớ lại quá khứ, lải nhải kể ra sau khi ta ch*t, hắn hối hận thế nào.

Hắn không nghĩ làm như vậy chẳng khác gì rạch miệng vết thương của ta ra, xát muối lên.

Ta nhắm mắt lại, cắn chặt răng mới nhịn được, không ch.ử.i thẳng vào mặt hắn.

Chuyện đã xảy ra, hối hận có ích gì!

Hắn thực sự không biết hay là đang cố ý bao che cho Lý Vân?

Trên dưới cả phủ đều biết ta nuôi thỏ, nàng ta lẽ nào không biết?

Ta hít sâu một hơi mới áp được lửa giận trong lòng xuống.

Ai ngờ Cố Trình Xuyên càng nói càng kích động, thậm chí còn tiến đến muốn hôn ta.

Cũng may ta kịp thời nghiêng đầu sang một bên né đi.

“Cố thế tử đừng như vậy!”

Hắn giật mình tỉnh lại, nhẹ giọng cười cười: “Đúng vậy, chúng ta còn chưa thành thân, qua đêm nay, Hoàng Thượng biết nàng với ta ở riêng với nhau, chắc chắn sẽ hủy hôn ước giữa nàng với Tạ Húc Chi rồi tứ hôn cho chúng ta.”

Ta cười lạnh trong lòng.

Ngoài miệng hắn luôn nói muốn bù đắp cho ta, muốn đời này ta được hạnh phúc, thế mà không chút quan tâm đến thanh danh của ta.

Nữ tử chưa xuất giá một mình qua đêm bên ngoài với nam tử.

Nếu chuyện này truyền ra, thanh danh đời này của ta sẽ bị hủy hoại!

Đúng lúc này, cửa miếu bị đạp bay.

Tạ Húc Chi người đầy sát khí xông vào, xoay người, dùng chân gạt ngã Cố Trình Xuyên.

“Súc sinh!”

Cố Trình Xuyên rút trong giày ra một cây chủy thủ sắc bén, ánh mắt đi.ê.n cuồng.

“Tuệ Tuệ là của ta, kẻ nào dám tranh với ta đều phải ch*t!”

Hai người họ xông lên đ.á.nh nhau, ta còn bị trói nên không ngăn được.

Cũng may Tạ Húc Chi giỏi võ, chỉ mấy chiêu đã áp chế được Cố Trình Xuyên.

Đang muốn rút chủy thủ trong tay hắn ra thì mấy tên bắt cóc ta lại xông vào.

Tạ Húc Chi mải bảo hộ ta, không kịp phòng bị nên bị Cố Trình Xuyên đâm một nhát vào lưng.

Máu tươi túa ra, nhiễm đỏ y phục còn chảy đầy đất, Tạ Húc Chi bị thương nặng, gục xuống.

Ta hét lên một tiếng muốn chạy qua đỡ Tạ Húc Chi nhưng lại bị Cố Trình Xuyên túm dây thừng kéo vào lòng hắn, hắn đứng đằng sau, một tay vòng ra trước nắm chặt cằm ta.

“Tuệ Tuệ, nàng nhìn cho kĩ, hôm nay ta muốn nàng nhìn hắn ch*t.”

Ta hùng hết từ ngữ học được trong đời hung hăng ch.ửi hắn, hắn lại như mất trí cười cười, hôn lên mặt ta, giơ d(a)o ra chuẩn bị đ.â.m thẳng vào tim Tạ Húc Chi.

Ta trợn mắt nhìn mũi d(a)o sắp cắm xuống.

Giây tiếp theo, một mũi tên nhọn chuẩn xác đánh bay chủy thủ trong tay Cố Trình Xuyên.

Sau đó là tiếng vó ngựa dồn dập.

Khi Cố Trình Xuyên bị Ngự lâm quân bắt mang đi, miệng hắn vẫn liên tục gọi tên ta.

Ta không thèm nhìn hắn một cái, nóng lòng nhào đến chỗ Tạ Húc Chi đang bị thương.

Sống lại một đời, ta với Cố Trình Xuyên đã là người xa lạ.

Trên đời này không có thuốc hối hận, hắn có hối hận cũng không thay đổi được gì.

9.

Cố Trình Xuyên tự tiện bỏ rơi tiểu thư nhà Thượng thư, hại nàng ấy suýt gặp nạn, Trần thượng thư xót ái nữ, khi thượng triều hung hăng lên án hắn.

Không chỉ vậy, hắn còn bắt ép quý nữ, cố ý đ.â.m bị thương trọng thần triều đình, có ý định gi*t người, tội chồng thêm tội.

Hoàng Thượng giận dữ, lập tức hạ lệnh nhốt hắn vào địa lao, t.ử hình.

Nghe nói Cố Quốc Công đã quỳ bên ngoài Dưỡng Tâm Điện suốt ba ngày ba đêm, không ăn không uống, mới cầu được Hoàng Thượng thu hồi ý chỉ.

Khi tiên đế còn trẻ, Cố Quốc Công giúp tiên đế bày mưu tính kế, chinh chiến tứ phương giành thiên hạ, là nguyên lão trung thần.

Hoàng Thượng nể mặt Cố Quốc Công hủy án t.ử hình, quyết định bãi quan Cố Trình Xuyên, đưa hắn vào Tông Nhân Phủ tự vấn mười lăm năm, hết thời hạn lập tức rời đi, đến cuối đời cũng không được bước một bước vào kinh thành.

Khi nghe tỳ nữ kể lại chuyện này, ta có chút sững sờ.

Đời trước ta vừa cập kê đã gả cho Cố Trình Xuyên, 30 tuổi ch*t đi, thời gian cũng vừa đúng mười lăm năm.

Thật sự là ý trời.

Mười lăm năm nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn, hắn một kẻ từ nhỏ đã được nuông chiều, cuối cùng rơi vào kết cục như vậy, cũng coi như giống với đời trước của ta.

Ta đang nghĩ đến thất thần, tay áo đột nhiên bị giật giật.

Tạ Húc Chi đáng thương nói: “Ta đau.”

Ta hốt hoảng: “Đau ở đâu?”

Hắn sờ sờ ngực: “Đau ở đây.”

Lúc này ta mới phản ứng lại, tên xú nam nhân này lại gạt người.

Từ khi Tạ Húc Chi bị thương, trở về tay cũng không nhấc lên được.

Rõ ràng thái y nói hắn khôi phục rất tốt nhưng xú nam nhân này đòi ăn cơm cũng phải đút tận miệng.

Hắn chính là cố ý!

Nhưng nghĩ lại hắn vì ta mới bị thương, nên cũng chiều theo ý hắn.

Ở cạnh Tạ Húc Chi không hề nhàm chán, hắn có rất nhiều thủ đoạn trêu chọc người khác.

Ta vừa bị hắn chọc giận đến xì khói là hắn lại bắt đầu tỏ ra đáng thương, yếu đuối để ta chú ý.

Khác hoàn toàn khi mới gặp.

Ta còn hoài nghi hắn bị “đổi hồn” ấy chứ.

Tạ Húc Chi nghe ta nói vậy, quay lưng lại giận dỗi.

Thấy ta không dỗ, hắn lại quay lại, ánh mắt trông mong: “Tuệ Tuệ, nàng thật tàn nhẫn, nàng quên sạch ta rồi.”

Ta chẳng hiểu gì.

Chủ động hỏi hắn, hắn lại kiêu ngạo quay đi không thèm nói cho ta.

Mãi đến sau này, ta tìm được một con diều trong thư phòng Tạ Húc Chi.

Nhìn thoáng qua ta đã nhận ra đó là đồ chơi yêu thích thời thơ ấu của ta.

Ta hỏi hắn chuyện là thế nào, hắn giả bộ hồ đồ: “Ơ, là của nàng à? Ta tiện tay nhặt về thôi.”

Gạt người.

Ta nhớ rõ hôm đó gió lớn, con diều này đứt dây bị thổi bay lên núi, ta mới không đi nhặt.

Sao lại ở chỗ hắn nhỉ?

Ta trằn trọc suy nghĩ suốt đêm, cuối cùng nhờ bà v(ú) nhắc lại chuyện cũ mới nhớ ra.

Khi còn nhỏ ta từng đến thôn trang ngoài thành sống một thời gian, thường xuyên chui qua lỗ chó chuồn ra ngoài chơi với mấy bạn nhỏ gần nhà.

Tạ ma ma thường dẫn theo một tiểu nam hài vào phủ, ta nhiều lần kêu hắn canh chừng giúp ta.

Tiểu hài tử đứa nào cũng ham chơi, nhưng kỳ lạ là hắn lại chưa từng nhập hội với chúng ta, lúc nào cũng đứng một góc im lặng nhìn.

Sau đó ta bị bắt quả tang trốn đi chơi nên chỉ có thể lang thang trong phủ.

Lúc đó ta rất hoạt bát, đứng nhìn bức tường thôi cũng có thể lải nhải nửa ngày, bà v(ú) thường chê ta nói nhiều.

Không ai chơi cùng ta, ta chỉ có thể lẽo đẽo theo sau tiểu nam hài kia huyên thuyên.

Ta nói gì, hắn cũng ậm ừ đáp lời.

Chỉ là lâu quá rồi, ta không xác định được tiểu nam hài đó có phải họ Tạ không.

Phản ứng của Tạ Húc Chi đã chứng thực phỏng đoán của ta.

“Cha mẹ ta mất sớm, nãi nãi nuôi ta lớn, nãi nãi làm công ở Tạ gia trang, không yên tâm để ta ở nhà một mình nên thường dẫn ta theo, nhưng lúc ấy tính tình ta quái gở, không ai chơi với ta.”

Tạ Húc Chi hiếm khi nghiêm túc.

Ta sợ hắn nghĩ đến chuyện thương tâm, định lên tiếng an ủi.

Hắn lại khẽ cười một tiếng: “Nhưng mà nói thật, ta chưa từng gặp ai miệng nhỏ mà lại lắm lời như nàng.”

Mặt ta đỏ bừng, câu an ủi nháy mắt bị nuốt vào bụng.

Người này thật đáng ghét, chẳng phải chuyện gì quan trọng, nhớ kĩ như vậy làm gì.

Tạ Húc Chi tự mình nói tiếp:

“Nàng đi rồi ta thở phào, thầm nghĩ cuối cùng lỗ tai cũng được thanh tĩnh.”

“Nhưng mà qua mấy ngày thiếu tiểu phiền phức là nàng, ta lại ngày ngày trông mong nàng tới nữa.”

“Ta chạy vào trong núi nhặt con diều của nàng về, đặt trên đầu giường để nhớ đến nàng, chỉ tiếc là con diều không biết nói.”

Giọng hắn mang theo ý cười, nhưng lại ẩn chứa chút cô đơn.

“Sau đó ta hỏi quản gia trong phủ, ông ấy nói nàng là tiểu thư Tạ gia, sao có thể thường xuyên ở thôn trang được.”

“Khi ấy ta mới nhận ra khoảng cách giữa chúng ta, nàng là tam tiểu thư Tạ gia thân phận cao quý, còn ta chỉ là tên tiểu tử nghèo, chim bay trên trời cùng cá bơi dưới sông sao có thể liên quan đến nhau?”

“Không biết tại sao nhưng đêm đó ta đã hạ quyết tâm sẽ vào kinh theo đuổi công danh, dường như chỉ có làm vậy mới có thể gặp nàng một lần nữa.”

Hắn nói nghe thì dễ dàng, nhưng ta nghe mà trái tim thắt lại.

Ta không khỏi nhớ tới đời trước.

Sau khi gả cho Cố Trình Xuyên, đời ta hỏng bét.

Tùy chỉnh
Danh sách chương