Lúc biết cái người tui đang mập mờ kia là thiếu gia đất Kinh thành, tui đang ngồi trốn trong… nhà xí, vừa né mùi vừa bật voice chat chơi Liên Quân với ảnh.
Anh cứ hỏi hoài:
“Sao em im ru vậy?”
Ảnh đâu có biết, tui là gái quê, sát vách toàn heo, gà, vịt nó thi nhau hát rock. Vừa lấy hết can đảm mở mic lên một phát… roẹt roẹt! – máy cày nó rồ lên như đang biểu diễn drift ngoài đồng!
Ảnh im lặng một lúc, hỏi khẽ:
“Trời đang giông hả em? Sao nghe như sấm đánh…”
Tui tính giải thích, ai dè con em gái tui đứng ngoài cửa hét lên oang oang:
“Chị ơi!!! Bà nội gọi ra xúc cứ* gàaaaaa!!!”
Ừ thì… xúc cứ* gà quan trọng hơn crush.
Cuối cùng cũng ráng được mở mic, thở dài nói một câu:
“Có chuyện, xuống trước nha.”
Lo xong chuyện vệ sinh nông trại, vừa cầm điện thoại lên thì thấy ảnh nhắn tin:
“Anh gọi đồ ăn cho em rồi đó~”
Vấn đề là… ảnh đặt ship tới thị trấn!
Ngoài trời thì lạnh, shipper chưa kịp ra đường mà tui đã lên đường trước rồi.
Tui băng qua đồng, đổi từ xe bò → xe ba gác → rồi xe đò, mất tròn 3 tiếng đồng hồ mới vác được túi đồ ăn về.
Còn chưa kịp ăn thì ảnh lại nhắn:
“Anh quên gọi nước, em thích uống ngọt đúng không? Anh đặt thêm trà sữa rồi đó nha~”
Lúc đó trời tối thui.
Bò nghỉ rồi, xe bò cũng off ca.
Không còn phương tiện nào để đi lấy trà sữa.
Tui ngồi thở như bò kéo cày, lòng hơi chùng xuống.
Tui biết rồi. Tui với ảnh không cùng thế giới.
Ảnh là thiếu gia thành phố. Tui là con gái nông thôn.
Mập mờ một trăm ngày, cuối cùng cũng chỉ là… tự mình mộng mơ thôi.
Tui cầm điện thoại, nhắn lại:
【Tui không thích uống.
Cũng không thích ông nữa.】