Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6AcyhL27Sz

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1 - Tuổi Xương Bí Ẩn

Hòe Thi

Tôi bạn trai đi dạo phố, ngang gầm vượt, tôi bỗng nổi hứng kéo hắn vào xem bói sờ xương.

Vị thầy bói sờ tới sờ lui tay bạn trai tôi mấy lần mà vẫn không nói ra được điều gì.

Bạn trai mắng ông ta là lừa đảo rồi bỏ đi .

Tôi đang định rời đi thì vị thầy bói lại nắm cánh tay tôi.

“Cô gái nhỏ, tuổi xương của bạn trai cô đã tám mươi rồi.”

Tôi cũng cho rằng ông ta là kẻ lừa đảo, không để trong lòng.

Nhưng tối hôm đó, tôi lại thấy bạn trai đang trong nhà vệ sinh thay của hắn.

Vị thầy bói mù lần thứ tư sờ lên tay bạn trai tôi là Cố Tu Minh, ông ta nhíu mày, không nhịn được chép miệng một tiếng.

Cố Tu Minh mặt đầy bực bội, hất văng bàn tay gầy guộc của ông ta.

“Đã biết ngay ông là đồ lừa đảo.”

Sau đó liếc tôi một .

“Em đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi.”

Nói xong, hắn xoay người bỏ đi.

Tôi có chút bất đắc dĩ, chỉ đành vội vàng quay lại đưa số tiền lẻ trong túi cho thầy bói.

Hôm nay đi ngang gầm vượt, thấy có người bày sạp sờ xương xem bói, tôi nổi hứng kéo Cố Tu Minh .

Dù không sờ ra được gì, nhưng dù sao người ta cũng đã vất vả một phen.

Cho chút tiền công cũng là nên .

Vị thầy bói sờ sờ số tiền trong tay, sắc mặt có chút khác thường, mấp máy môi, dường như đang do dự điều gì đó.

Tôi không để ý, xoay người định đi đuổi theo Cố Tu Minh.

Nhưng thầy bói vẫn đưa tay chặn tôi lại.

“Cô gái nhỏ, bạn trai cô năm nay bao nhiêu tuổi?”

mươi .”

Ông ta nhíu mày.

“Lạ thật, lạ thật.”

Nghĩ một lúc, ông ta ghé sát lại, hạ giọng nói bên tai tôi.

“Cô gái nhỏ, cô phải chú ý nhiều hơn, bạn trai cô không bình thường đâu.”

Tôi nghe vậy liền nổi giận, đang định phản bác thì lại nghe ông ta nói tiếp.

“Tôi sờ xương mấy chục năm rồi, tuyệt đối không thể sờ sai tuổi xương, bạn trai cô tuổi xương đã tám mươi rồi.”

Tôi câm nín.

trò quỷ gì vậy.

Sao lại là một kẻ đầu óc có vấn đề thế này.

Tôi bất lực liếc ông ta một , loa đáp.

“Được rồi được rồi, tôi biết rồi.”

Ở phía xa, Cố Tu Minh đã bắt đầu chờ không kiên nhẫn, tôi vội vàng xoay người chạy tới.

“Em có thể đừng chậm chạp như vậy không, con gái mà chậm chạp thế này, sau này việc nhà sẽ bị nhà chồng ghét đó.”

Tôi đột nhiên cảm thấy rất áy náy.

“Xin lỗi, sau này em sẽ không thế nữa.”

Cố Tu Minh hừ lạnh một tiếng, bỏ tôi lại, một mình đi về phía trước.

Đúng lúc cuối tuần, tôi và Cố Tu Minh hiếm hoi ra ngoài chơi một chuyến, đến khi chơi đã đời quay về thì cũng đã gần mười một giờ đêm.

Cố Tu Minh có ý vô ý đấm đấm vào thắt lưng sau.

Tôi nhìn hắn một .

“Anh đau lưng à, có cần đi bệnh viện khám không?”

Hắn khựng lại, tức ưỡn lưng, không kiên nhẫn liếc tôi.

“Em có thể đừng chuyện bé xé ra to được không?”

“Em xin lỗi, anh đừng giận mà.”

Cố Tu Minh không để ý đến tôi, xoay người đồ đi tắm.

Ngồi trên sofa phòng khách, tôi lại nhớ tới lời vị thầy bói mù hôm nay nói.

Tuổi xương đã tám mươi rồi.

Thật là quá hoang đường.

Dù tôi thường hay trêu Cố Tu Minh là già cỗi, nhưng hắn chỉ là ít vận động, bản thân vẫn rất trẻ.

Tôi có thể đọc thuộc số chứng minh thư của hắn, chuyện này không cần nghi ngờ.

Tôi lắc đầu, xua tan đi chút cảm giác bất an trong lòng.

Đang định đi tìm đồ tắm thì lại phát hiện khăn tắm của Cố Tu Minh để trên sofa.

Tôi không nghĩ nhiều, cầm khăn tắm đi tới cửa phòng tắm.

Đang định gõ cửa thì đột nhiên nổi hứng nảy ra ý nghĩ khác.

Tôi đột ngột kéo cửa phòng tắm ra.

“Anh yêu, khăn tắm của anh…”

chưa nói xong, cửa phòng tắm đã bị người ta mạnh tay đóng lại, tôi không kịp phòng bị, bị đập trúng ngay mặt.

Đến khi dòng máu mũi ấm nóng chảy xuống, tôi hoàn hồn.

Vài giây sau, cửa phòng tắm lại bị kéo ra, Cố Tu Minh đứng trước mặt tôi, sắc mặt u ám.

Thấy bộ dạng thê thảm của tôi, hắn không hỏi han một .

Chỉ âm u hỏi tôi.

“Em nhìn thấy gì rồi?”

Giọng nói không có chút cảm xúc nào, khiến người nghe lạnh thấu xương.

Tôi giận dữ ném chiếc khăn tắm trong tay vào người hắn.

“Đồ khốn, em chẳng thấy gì . Thân thể anh quý giá đến vậy sao, nhìn một cũng không được à?”

“Tối nay anh cũng đừng chạm vào em nữa, em ngủ phòng khách.”

Nói xong, tôi tức giận bò dậy từ dưới đất, đi vào phòng khách, mạnh tay đóng cửa lại.

2

Trong phòng khách chìm vào bóng tối, tôi tựa lưng vào cửa, cố kìm nén cơ thể run rẩy, chậm rãi ngồi xuống đất.

Tôi thở dốc không tiếng.

Ngay lúc nãy, tôi đã nói dối.

Tôi không phải là không nhìn thấy gì, mà là nhìn thấy một thứ rất kỳ lạ nhưng lại vô quen thuộc.

Thứ đó rất thường thấy trong cuộc sống con người.

Nhưng tuyệt đối không nên xuất hiện trên người Cố Tu Minh mươi tuổi.

Đó là một hàm đen vàng xỉn màu.

Khoảnh khắc tôi đẩy cửa vào, Cố Tu Minh đang đứng trước gương đeo .

.

Hóa ra hắn luôn đeo sao.

Vậy những lúc tôi hôn hắn thì sao.

Nghĩ đến đây, tôi buồn nôn liên tục.

Sau khi bình ổn lại một chút, tôi lại nhớ tới lời vị thầy bói hôm nay nói.

của người tám mươi tuổi, hẳn chính là như của Cố Tu Minh vậy.

Tôi như rơi vào hầm băng, người bắt đầu run rẩy nhẹ.

Tôi thoại ra nhắn cho cô bạn thân một loạt tin nhắn.

Lộn xộn kể cho cô ấy nghe chuyện hôm nay.

Cô bạn thân A Đóa bình thường khá tin mấy chuyện yêu ma quỷ quái này, nghe tôi nói xong, tức gọi tới.

Nhưng tôi nào dám nghe, Cố Tu Minh vẫn ở bên ngoài.

Tôi cúp máy, A Đóa lại gửi tin nhắn cho tôi.

có tai nghe không?”

Tôi gõ chữ.

“Có.”

đừng hoảng, đeo tai nghe vào trước, lát nữa tớ gửi cho một link phòng , vào đó, tớ đợi ở trong đó.”

Một phút sau, A Đóa gửi link .

Tên phòng rất lạ.

“Mỹ nữ streamer, xem bói trực tuyến.”

Phía nền viết mấy chữ lớn.

“Quan Huyền Thanh, Tân Di.”

Nhìn thấy này tôi nhớ ra, A Đóa từng nói với tôi về Tân Di này.

Cô ấy nói vị thầy này rất lợi hại, biết xem mệnh, bắt quỷ, năng lực nghiệp vụ rất mạnh.

Chỉ tiếc lúc đó khi A Đóa hào hứng kể cho tôi nghe, tôi chỉ mải mê yêu đương với Cố Tu Minh, hoàn toàn không nhớ cô ấy đã nói gì.

Nhưng lúc này, tôi lại không chút do dự bấm vào phòng đó.

Giống như vớ được cọc cứu mạng.

3

Phòng dường như mở chưa lâu, trên màn , một cô gái diện mạo thanh tú chống cằm, mái tóc dài được cài sau đầu bằng một chiếc trâm gỗ.

“Chào mọi người buổi tối.”

Cô ấy chào một , giọng nói trong trẻo.

Tôi không ngờ vị đại sư mà A Đóa tin tưởng sùng bái lại là một cô gái trẻ như vậy.

Điều này thật sự không phải là lừa đảo sao.

Tôi đang do dự thì streamer tên Tân Di lại lên tiếng.

“Hôm nay vẫn theo quy củ cũ, chỉ xem ba quẻ, mọi người chuẩn bị đi, tôi bắt đầu phát lì xì đây.”

Tin nhắn của A Đóa gửi tới.

“Nhất định phải giật được lì xì, chỉ có như vậy Tân Di đại sư giúp .”

Tôi căng trong lòng, lúc này cũng chẳng tâm trí nghi ngờ trình độ của Tân Di, chỉ tập trung cao độ nhìn chằm chằm màn .

giây sau, lì xì xuất hiện, tôi theo phản xạ bấm vào màn .

“Vị này…” Tân Di nhìn phía hậu trường.

“Cư dân mạng Thanh Thanh, bạn muốn xem gì?”

Thanh Thanh.

Cô ấy nói chắc là tôi rồi.

Tên nick tôi tiện tay đặt chính là Thanh Thanh.

Tôi kìm nén kích động trong lòng, dưới sự thúc giục của A Đóa, mở kết nối video.

Tôi không tiện nói chuyện, liền gõ chữ trao đổi với cô ấy.

“Thưa đại sư.”

Tôi sắp xếp lại chữ.

“Có người nào nhìn bề ngoài là người trẻ mươi mấy tuổi, nhưng tuổi xương bao gồm lại đã hơn tám mươi tuổi không?”

Ngón tay Tân Di vốn đang gõ nhịp nhẹ trên bàn, nghe xong lời tôi, cô ấy dừng động tác, ngẩng nhìn tôi.

“Có.”

Cô ấy hỏi tôi.

“Bạn có nghe nói đến hòe thi chưa?”

Tôi nghi hoặc gõ chữ.

“Hòe thi là gì?”

Tân Di nói.

“Trước khi trả lời hỏi của bạn, bạn phải kể rõ tình huống của mình cho tôi nghe, nếu không tôi không giúp được.”

Tôi do dự một lúc, rồi kể lại sự việc từ đầu đến cuối.

“Tôi quen bạn trai mình khi đi du lịch…”

Nói đến việc gặp vị thầy bói mù dưới gầm hôm tôi không nhịn được mang theo chút may mắn hỏi.

“Tân Di đại sư, chị nói tuổi xương thật sự có thể sờ ra được sao, chuyện này quá khó tin rồi.”

“Có thể.”

Tân Di nói.

“Bạn đi vượt nào, nếu là phía đông thành, thì chuyện này tám phần là thật.”

Tôi kinh hãi, tôi đi đúng là phía đông thành.

Tân Di giải thích.

“Người bày sạp sờ xương xem bói ở đó là sư thúc của tôi, thực lực không hề kém.”

“Bạn này, bạn gặp chuyện rồi.”

Tân Di nói, hòe thi là thi thể, hòe.

Cổ ngữ có , hòe, mộc quỷ dã, nữ quỷ ưa thích, là loại âm tính, vào mùa hè thu, bóng rất dễ chiêu dụ âm vật.

Nếu có người chết thảm dưới gốc hòe, thì hài cốt sẽ nhiễm âm khí của hòe, lâu dần, âm khí quỷ dị xung quanh đều sẽ bị hấp dẫn tới đó.

Âm khí quỷ dị bám vào hài cốt thì tương đương với việc có được thực thể.

Có thực thể rồi thì có thể gọi là quỷ vật.

Giọng Tân Di trầm xuống.

“Khác biệt lớn nhất giữa quỷ khí và quỷ vật chính là, quỷ vật có thể trưởng thành, có thể có ý thức của riêng mình.”

“Nếu bạn trai bạn thật sự là hòe thi, vậy thì hắn có thể đã tồn tại với tư cách quỷ vật gần ba trăm năm rồi.”

“Bộ xương mà hắn ký sinh là của một ông lão hơn tám mươi tuổi.”

lớp da của hắn…”

“Có lẽ là lột từ trên người người sống.”

Lần này không chỉ mình tôi, mà cư dân mạng trong phòng cũng tức bùng nổ.

“Thứ gì mà tà môn vậy, cô gái này đang yêu đương với thứ gì thế.”

“Ý thức một nơi, xương một nơi, da người một nơi sao.”

“Cô gái này bây giờ sống được đúng là kỳ tích.”

Nhìn những bình luận đó, tôi sợ đến mức nước tức trào ra.

Mà trong đám bình luận đó, cũng xen lẫn vài tiếng nói khác.

“Streamer đừng dọa người ta nữa, nhìn cô ấy bị dọa kìa.”

“Đúng vậy, lừa đảo là phạm pháp đó.”

“Thanh Thanh, bạn có thể nghiêng thoại sang trái một chút không, tôi muốn xem tấm ảnh kia.”

Thấy bình luận này, tôi sững người một chút, theo bản năng theo.

thoại nghiêng sang bên, ống kính vặn chiếu vào bức ảnh treo trên tường.

Đó là tấm ảnh tôi vất vả năn nỉ Cố Tu Minh chụp chung với tôi.

Hắn mặt mày bực bội, khóe miệng mím .

Nhưng gương mặt này thật sự rất đẹp, đường nét mềm mại, có chút không hợp với biểu cảm.

Cư dân mạng kia tức kích động.

“Cố Tu Minh.”

“Hắn ta bây giờ ở đâu, cô mau nói cho tôi.”

Tân Di cũng nhận ra có gì đó không ổn, cô ấy mở kết nối với cư dân mạng kia.

Trên màn xuất hiện một cô gái gương mặt tiều tụy.

Tân Di hỏi cô ấy.

“Cô có quan hệ gì với Cố Tu Minh?”

Cô gái nói.

“Tôi là vị hôn thê của anh ấy.”

Cô gái tên là Tiêu Dao, cô ấy nói mình và Cố Tu Minh là thanh mai trúc mã, sau khi tốt nghiệp đại học thì đính hôn.

Cố Tu Minh là thành viên đội khảo sát, trước khi kết hôn một tháng đã ra ngoài nhiệm vụ.

Điểm đến là núi Ai Lao ở Vân Nam.

“Từ đó về sau, Cố Tu Minh mất tích.”

Tiêu Dao nhìn tôi, người gần như sụp đổ.

“Anh ấy bây giờ rốt cuộc ở đâu?”

Núi Ai Lao Vân Nam.

Nơi tôi gặp Cố Tu Minh lần đầu, cũng là ở Vân Nam.

Tiêu Dao kích động ra ảnh chụp chung của cô ấy với Cố Tu Minh.

Trong ảnh, Cố Tu Minh ánh tràn đầy dịu dàng, ôm cô gái bên cạnh, cười rất đẹp.

Đúng rồi.

Đây là biểu cảm nên xuất hiện trên gương mặt của lớp da này.

Tôi suy sụp ngồi xuống đất.

Đối diện với sự truy hỏi đầy mong mỏi của Tiêu Dao, sắc mặt tôi vô khó coi.

“Hắn không phải là bạn trai của cô, nhưng lớp da trên người hắn có thể là của bạn trai cô.”

Tiêu Dao sững người, sau đó gào khóc điên cuồng.

“Cô nói dối, đừng có nói bậy.”

“Cô ấy không nói bậy đâu.”

Tân Di cắt ngang cơn cuồng loạn của cô ấy.

“Tôi tính mệnh dựa trên bát tự sinh thần của Cố Tu Minh mà cô cung cấp.”

“Số mệnh của anh ta đã đứt từ ba năm trước rồi.”

Tiêu Dao im lặng, người đờ đẫn.

Ngay lúc này, cánh cửa phía sau tôi đột nhiên bị gõ mạnh.

Cố Tu Minh.

Không, là ác quỷ khoác da Cố Tu Minh lên tiếng.

bối, xin lỗi, lúc nãy là anh không đúng, mũi em thế nào rồi, để anh vào xem được không?”

Tôi ôm thoại, không dám thở mạnh.

“Mở cửa đi, bối.”

“Không mở là anh giận đó.”

“Mở cửa đi, mau mở cửa.”

Cánh cửa bị đập mạnh, giọng hắn điên cuồng lại dữ tợn.

“Em đã nhìn thấy rồi, em nhìn thấy rồi đúng không.”

Tôi nhìn Tân Di trong màn , không tiếng động mấp máy môi.

“Cứu em.”

Rầm.

Rầm rầm.

Cánh cửa sau lưng truyền tới chấn động dữ dội.

Tôi nghe thấy giọng Tân Di trầm thấp vang lên từ thoại.

“Gửi riêng địa chỉ nhà bạn cho tôi.”

Tim tôi chấn động, một tay liều mạng chống cửa, một tay nhanh chóng gửi địa chỉ đi.

Chưa đầy mấy giây, Tân Di lên tiếng.

“Tôi đang thu dọn đồ chạy bên bạn, đường đi khoảng một tiếng, trong một tiếng này, bạn phải giữ chân hòe thi.”

4

Giữ chân.

Tôi giữ kiểu gì đây.

Đang muốn khóc không ra nước , Tân Di nói.

“Hòe thi đã con người sống chung với bạn lâu như vậy, là để trong lúc vô thức hòa trộn khí tức với bạn, hắn coi bạn là nguồn da dự trữ.”

Tân Di trước đó đã nói, da của hòe thi không thể dùng vô thời hạn.

Một tấm da người tươi trên người hòe thi nhiều nhất chỉ dùng được bốn năm, sau đó sẽ mất đi độ đàn hồi và sức sống, trở nên khô ráp như vỏ .

“Bây giờ chưa đến thời điểm thay da, hắn sẽ không động đến bạn trước.”

Tân Di giải thích.

“Thay da sớm đối với hòe thi là một chuyện phiền phức.”

“Bạn cứ vờ như bình thường, tự nhiên ở chung với hắn, tuyệt đối đừng để hắn nhìn ra sơ hở.”

“Tiếp theo, tôi sẽ nói cho bạn biết nhược điểm của hòe thi, bạn nghe kỹ.”

Tân Di tôi tắt màn thoại, bỏ vào túi.

vẫn tiếp tục.

Tôi hít sâu một hơi, buông tóc xuống che tai nghe, nhịn nỗi sợ hãi tột độ, đặt tay lên tay nắm cửa.

Lúc này bầu không khí trong phòng cũng vô căng .

“Chị gái nhất định phải bình an.”

“Tân Di đại sư mau tới đi, con hòe thi này nhìn thật sự rất đáng sợ.”

“Trời ơi, tôi căng đến mức không dám thở.”

Lòng bàn tay tôi toát mồ hôi lạnh, nắm tay nắm cửa lạnh lẽo, nhắm thật sâu.

Tiếng động bên ngoài vang lên, tôi đột ngột mở cửa.

“Cố Tu Minh” đứng ở cửa, cúi đầu âm u nhìn tôi.

gì vậy.”

Tôi không vui trừng với hắn.

“Em lỡ nằm trên giường ngủ quên, anh định phá nhà à.”

Hắn nhìn chằm chằm tôi, không nói một lời.

Tôi cố tỏ ra bình tĩnh, trực tiếp lướt hắn, đi về phía .

Ánh phía sau như với bóng.

Tôi quay đầu liếc hắn một , vờ ngượng ngùng hỏi.

“Anh đói không, em nấu cho anh chút gì nhé.”

“Cố Tu Minh” nhìn tôi, dường như đang đánh giá suy nghĩ, vài giây sau, hắn cười, tiến tới khoác vai tôi.

“Được.”

Toàn thân tôi dựng hết lông tơ, sau khi hắn buông tôi ra, tôi tức đi vào .

“Cố Tu Minh” định theo vào, nhưng ngay khoảnh khắc tôi bật gas lên, hắn dừng lại ở ngoài cửa.

Tôi liếc thấy bóng của hắn in trên cửa kính, tức trong lòng nhẹ nhõm.

Tân Di nói hòe thi sợ lửa, quả nhiên không sai.

Nghĩ lại những chi tiết trước đây khi ở chung với “Cố Tu Minh”, hắn quả thật chưa bao giờ vào , cũng chưa từng hút thuốc.

Tôi chậm rãi bận rộn trong , nếu có thể, tôi thậm chí có thể nấu ra tám món một canh.

Nhưng không có nhiều nguyên liệu để tôi kéo dài thời gian.

Nửa tiếng sau, giọng nói âm u của “Cố Tu Minh” vang lên bên tai tôi.

bối, anh đột nhiên không đói nữa.”

Tim tôi chấn động, sao hắn lại vào được.

“Cố Tu Minh” dịu dàng mà bá đạo chiếc xẻng tôi đang nắm trong tay đặt sang một bên.

bối, hôm nay ánh trăng có vẻ rất đẹp, anh muốn ra ngoài đi dạo.”

Lại giở trò quỷ gì đây.

Toàn thân tôi cứng đờ, không dám nhúc nhích.

Tân Di nhỏ giọng nói trong tai nghe của tôi.

“Đêm nay là đêm trăng tròn, hòe thi cần dựa vào ánh trăng để duy trì sự dung hợp giữa xương và da, cho nên hắn nhất định sẽ ra ngoài.”

Thật quá tốt rồi.

Nghe lời Tân Di, tôi có chút kích động.

Hắn ra ngoài, tôi sẽ an toàn rồi.

Đến lúc đó tôi sẽ tìm cơ hội chạy trốn.

Nhưng giây tiếp theo, “Cố Tu Minh” nắm cổ tay tôi, hắn nói.

bối, em đi anh được không?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương