Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
                            https://s.shopee.vn/5VMQ6ZmPXn

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Công chúa đem yêu vị Thái phó lùng kia.
Ta nghe được lời đồn này, lập tức tóm lấy kẻ đầu têu, nắm chặt vành tai hắn kéo lại.
Thái tử Tiêu Thần đau đến nỗi kêu gào oai oái, gương nhỏ nhắn nhăn nhó lại một đống: “Cô cô đâu có chối được, chính là cô cô thích Thái phó mà! sau tiệc sinh thần của cô cô, cô cô liền cố tình tránh Thái phó. Cô cô động rồi, cô cô động như một thiếu nữ!”
Thiếu… nữ… động… !
Ta cảm thấy thái dương giật giật, đang định nổi đóa, thì cung nhân chạy tới bẩm báo: Thái phó đến rồi.
Sắc phồng phồng của Tiêu Thần lập tức đắc ý hẳn lên.
Ta chột dạ, vội vàng nhấc váy tính bỏ chạy, lại bị hắn túm lấy tay áo không buông.
ta đen như đáy nồi, dứt khoát cởi luôn áo ngoài, hắn loạng choạng ngã ngửa ra đất.
Ta lại một câu: “Hôm khác sẽ tới tính sổ với ngươi!” rồi vội vã chạy đi.
Lúc đầu óc ta đúng là hồ đồ rồi, bằng không sao lại nghĩ ra việc trèo cửa sổ mà chuồn, thì đâu đến nỗi đâm sầm Tạ Chiêu ngay ngoài cửa điện.
Là hương trầm lẽo quen thuộc .
Ta vội lui hai , không dám ngẩng đầu nhìn.
Thấy hắn đứng yên không nhúc nhích, ta lập tức rảo muốn đi vòng qua cạnh, nhưng lại bị hắn vươn tay giữ lấy.
Bàn tay thon dài khớp xương ràng siết lấy cổ tay ta, mang theo một chút , vậy mà ta lại có cảm giác như bị bỏng.
“Thái phó, người quá phận rồi.”
Tạ Chiêu nghe vậy liền buông tay: “Thần thất lễ. Công chúa chờ một chút.”
Hắn chậm rãi điện, nhặt lấy áo ngoài rơi dưới đất, cẩn thận phủi bụi rồi lại cho ta, giọng nói vẫn nhạt, không cảm xúc: “ ngoài gió lớn, công chúa đừng nhiễm .”
Ta nhận lấy áo, không ngoảnh đầu lại, cứ rời đi.
Nếu như người thật thật dạ muốn hỏi vì sao đường đường là công chúa lại tránh né một vị Thái phó nho nhỏ, vậy thì ta đây đại đại bi mà nói cho người hay…
Là ta bị Tạ Chiêu ngủ rồi.
Không đúng, là Tạ Chiêu bị ta ngủ rồi.
Không được, ta là công chúa, nói cho oai thì cứ coi như ta ngủ hắn đi, không thì mất lắm!
1.
Tạ Chiêu, người này, dung mạo như ngọc, trong trẻo như trăng, rạng rỡ như sao trời.
Năm hắn là Trạng nguyên tài mạo song toàn, đến Thám hoa nổi danh nhờ sắc đẹp cũng kém hắn một bậc.
Hoàng huynh rất mực coi trọng, liền hắn làm Thái phó của Thái tử.
Chỉ sau một đêm, Tạ Chiêu vươn lên đứng đầu bảng trong mộng của bao thiếu nữ trong kinh .
Khụ khụ, trong có ta.
Năm trốn sau điện liếc thấy một ánh mắt kinh hồng, vị công tử tuấn mỹ như tiên nhân khiến người ta khắc cốt ghi .
Khi , quả thực ta cũng đang độ thiếu nữ xuân thì.
Gần quan được ban lộc, Thái phó lại làm thầy cho chất tử của ta, phải ta muốn gặp là có gặp sao?
Chỉ tiếc ta thân là công chúa duy nhất của Đại Tề hiện nay, được hoàng huynh nuông chiều đến phế vật vô dụng, chuyện gì cũng làm nên thân.
Ta muốn viết thơ tình cho Tạ Chiêu, nhưng nhìn chữ như gà bới của mình xong lại nhịn không được mà xé nát.
Ta muốn họa chân dung hắn, nhưng vẽ xong biết là người hay quỷ, liền ném lò đốt đi.
Ta muốn làm điểm tặng hắn bồi bổ, lại bị Tiêu Thần giành ăn trước, ăn xong thì nôn ra.
Việc duy nhất ta hơi có chút sở trường, có lẽ là cưỡi ngựa bắn cung.
Bởi vì ta kết thân với thư Phó gia là Phó Xuyên, thường lui tới phủ tướng quân ăn chực uống chùa, tiện dự thính luôn mấy buổi học của ca ca nàng là Phó Minh.
Đầu bếp phủ tướng quân làm móng heo quay quả thật là tuyệt kỹ, ta sớm muốn mời hắn cung làm ngự trù.
Chỉ tiếc hắn không chịu cung, còn chịu truyền lại bí phương… ơ ta lại lạc đề rồi.
Ta nghĩ tới nghĩ lui, liền giương cung bắn hai con chim bồ câu thường lượn quanh Đông cung, định mang biếu Tạ Chiêu.
Tiêu Thần nói với ta… là bồ câu mà Tạ Chiêu nuôi lúc rảnh rỗi, Đông cung – Tạ phủ hai nơi cùng tin.
Ta im lặng.
Hoảng hốt chạy ngự thiện phòng, lại ngửi thấy mùi thịt chim nướng thơm nức mũi, hòa cùng vị thì là, muối tiêu, ớt bột và mùi cháy nhẹ.
Chắc chắn là lớp ngoài giòn rụm, trong mềm tan, cắn một miếng…
Ta không tự chủ nuốt nước bọt một cái.
Ta phải đến tạ lỗi với Tạ Chiêu, nhưng không tay không mà đến, là suốt đêm ta thêu một túi thơm.
Lưu ma ma nhìn không nổi, bảo: “Công chúa, lần sau ra ngoài xin đừng nói nữ công là lão nô dạy.”
Rồi bà tự tay thêu một túi thơm lớn hơn, đẹp đẽ tinh xảo, nhét cái xấu xí của ta trong, xem như có chút ý.
Ta gặp được Tạ Chiêu ngự hoa viên, tiện tay túi thơm cho hắn.
Ánh mắt đen nhánh của Tạ Chiêu thoáng hiện vẻ ngạc nhiên, ta ngượng ngùng cúi đầu, nói nếu hắn vẫn còn bụng, ta sẽ ra ngoài cung mua hai con bồ câu giống hệt bồi thường.
Chuyện này bị Quận chúa Vinh Hòa thấy được, nàng tưởng ta… đang tỏ tình với Tạ Chiêu.
Vinh Hòa là tài nữ nức tiếng kinh , cầm kỳ thư họa không gì không giỏi, nhưng vì nàng là quận chúa còn ta là công chúa, nên thường xuyên bị ta – kẻ “phế vật” này – đè đầu cưỡi cổ, vì nàng rất không ưa ta.
Sau khi Tạ Chiêu đi khỏi, Vinh Hòa nhìn ta nói: “Thái phó là bậc tài gian, chí lớn như chim hồng hộc. Ngươi muốn trói buộc ngài một công chúa thiển cận nông cạn, làm một phò mã vô vi bạc nhược sao?”
tư thiếu nữ của ta bỗng chốc như bị dội một chậu nước .
Lấy năng lực của Tạ Chiêu, chỉ cần thời gian ắt có phong hầu bái tướng.
Nếu hắn thật sự làm phò mã của ta, sau này sợ rằng cũng chỉ có làm vài chức vụ nhàn rỗi.
Túi thơm Lưu ma ma thêu, dẫu đặt đâu cũng là hạng nhất, nhưng Tạ Chiêu chưa từng đeo qua.
Ta đại khái cũng hiểu ý hắn rồi.
bao lâu sau, ta đến tuổi cập kê.
Hoàng huynh chọn cho ta vài công tử gia được hắn đánh giá cao, ta đều chối .
Hoàng huynh hỏi ta có phải có người trong .
Ta nhấm móng heo quay gói phủ tướng quân, trả lời hắn: ta không có dục vọng tục.
Hoàng huynh chỉ cho rằng ta đang đùa, muốn được lại hắn thêm vài năm.
Đến khi hắn chợt nhận ra có điều bất ổn thì chuyện hôn sự của ta trở nỗi nhức đầu, đến Thái tử cũng nhiễm theo, ngày ngày lải nhải tai ta.
Ta bị phiền đến phát điên, gom đồ chạy sang chỗ Phó Xuyên tá túc.
hay khi Phó Minh – đang lĩnh binh ngoài biên – hồi kinh, liền thường ta và muội muội ra ngoài dạo chơi.
Hoàng huynh sai người đến đón ta hồi cung, nói hành vi này không hợp lễ nghi.
Ta nghĩ tới lời giục cưới như ma chú của hắn, lập tức chối.
Không ngờ hoàng huynh bỗng thay đổi, lại nói tùy ta bao lâu cũng được.
Ta cứ tưởng hắn đang giận nên mới nói năng kỳ quặc, vội vàng quay cung.
Ai ngờ lại nghe thấy hắn đang cãi nhau với Thái tử.
Hoàng huynh điềm tĩnh thong dong: “Muội ruột của trẫm, trẫm đương nhiên hiểu . Lạc An chắc chắn có cảm tình với tướng quân Phó gia.”
Thái tử sốt ruột như chim bồ câu, giọng the thé: “Cô cô của cô, cô cũng hiểu ! Người cô cô thích ràng là Tạ Chiêu – Thái phó của cô!”
Hoàng huynh tỏ vẻ hiểu: “ Thần, đừng tưởng phụ hoàng không biết. Con muốn Tạ Chiêu làm cữu phụ con, hắn không còn nghiêm khắc khó tính với con nữa… trẫm nói cho con biết, đừng hòng.”
Thái tử nước mắt lưng tròng: “Nhi thần chỉ một nghĩ đến hạnh phúc đời của cô cô, phụ hoàng sao có nghĩ oan cho nhi thần như ?”
Hai người đang đối đầu thì phát hiện ta đang nấp sau rèm hóng chuyện, liền kéo ta ra tra hỏi rốt cuộc ta thích ai.
Ta khoác túi hành lý trên vai, khoát tay, làm bộ làm tịch, ra vẻ cao thâm khó dò, rồi lại rời khỏi hoàng cung một lần nữa.
Nghe nói chuyện này khiến Thái tử cãi nhau quyết liệt với hoàng huynh.
Ta nghĩ, đứa nhỏ này nổi loạn cũng sớm quá rồi.
Muốn nổi loạn thì nổi loạn đi, nhưng làm ơn đừng cách ba ngày hai bữa lại viết thư đến làm phiền ta.
Có bản lĩnh thì đi quấy phá phụ hoàng ngươi .
Thái tử trong thư viết đầy tủi thân: Cô cô mau đi, không có cô cô làm Tạ phó phân , cô sống không nổi nữa hu hu hu…
Không ai hiểu con bằng cha, quả đúng như hoàng huynh đoán.
Ta cầm bút lớn, viết xuống một hàng chữ: Bổn cung vui đến quên đường .
2.
Tửu lâu lớn nhất kinh là Túy Phong Các gần đây vung bạc xây mấy chiếc du thuyền và họa phường xa hoa cực độ.
Phó Minh có quen biết với lão bản nơi , bèn ta và Phó Xuyên đi góp vui.
Lão bản tặng cho chúng ta một nhã gian tầng hai của họa phường.
lên cầu thang, thấy Tạ Chiêu và Trần Tử Di boong thuyền .
Trần Tử Di có đây thì không lạ, nhưng chỉ riêng Tạ Chiêu, đứng với một thân bạch y, như lọt thỏm giữa sắc phồn hoa.
Hắn hiển nhiên trông thấy ta, đôi mắt lãnh đạm ánh lên thoáng bất mãn, chợt đến chợt đi.
Hắn vốn luôn thủ lễ nghiêm cẩn, hẳn là không hài với hành vi lần này của ta.
Ta hỏi Trần Tử Di: “Ngươi hắn đến đây làm gì, rảnh rỗi sinh nông nổi sao?”
Trần Tử Di phe phẩy cây quạt xếp trong tay, cười nói với ta: “ phải nhờ phúc công chúa ra ngoài cung mãi không chịu đấy à? Thái tử bị Thái phó dạy dỗ đến thảm thương, cầu xin ta tìm cách lấy Thái phó, hy vọng hắn đối đãi khoan dung hơn.”