Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
                            https://s.shopee.vn/3fulujWJsj

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tạ Chiêu nói với tiểu tư: “Tạ Thất, lui ra trước .”
Tạ Thất cùng quản gia đều lui ra ngoài, Lục La thấy vậy cũng tự giác theo.
Tạ Chiêu bát thuốc đen sẫm tay ta hồi lâu, khẽ thở dài: “Công chúa cứ thuốc ở đó, lát thần uống.”
“Không được. Phải uống ngay. Thuốc nguội càng khó nuốt hơn.”
Ta lại tiến sát thêm vài phần: “ lẽ muốn bổn đút ngươi?”
Mặt Tạ Chiêu cứng đờ: “Công chúa chớ đùa. Thần… uống là được.”
Ta hài lòng hắn uống cạn bát thuốc, bỗng nhớ cảnh ta từng dỗ Tiêu Cảnh Thần uống thuốc, là đầu óc ngơ ngẩn, đưa tay vỗ nhẹ lên đầu hắn: “Đúng là nghe lời.”
Quả thật là Tạ Chiêu khi bị bệnh có tí uy nghi nào cả.
Tóc cũng không buộc, y phục cũng chỉnh tề, nào cũng thấy dễ bắt nạt.
“Công chúa, xin đừng vỗ đầu thần như vỗ chó vậy.”
Tạ Chiêu cụp mắt: “Công chúa tìm thần, là có chuyện không?”
Ta lúng túng rụt tay về, gãi mũi: “Không có . Chỉ là nghe Phó nói ngươi bệnh, nên xem thử. Dù sao ngươi cũng vì cứu ta ra nông nỗi .”
“Công chúa xưa từ bi nhân hậu, đối với ai cũng tốt như vậy.”
“Hà ha… cũng… cũng không hẳn…”
“Công chúa, thần nghe nói Phó tiểu tướng quân bao lâu trở lại trấn thủ Tây Nam. Công chúa e rằng cũng nên hồi thôi.”
Hả?
Nếu Phó quay lại doanh trại, vậy hoàng cách nào đánh tiếng với hắn ?
thì càng tốt.
“Đã vậy thì ta cũng không nên làm phiền lâu. ngày là sinh thần Thái tử, ta quay về chuẩn bị yến tiệc nó.”
Sắc mặt Tạ Chiêu thoáng thay đổi.
Ta tưởng hắn lại thấy khó chịu, đang định quan đôi câu, thì hắn đã nói: “Công chúa cũng thấy rồi, thân thần đã không đáng ngại. Uống thuốc vào liền buồn ngủ. Thần không giữ công chúa lại dùng bữa đâu.”
Chậc, là đuổi ta đấy à?
Ta mới nói với hắn được câu, đã thấy khó chịu như vậy rồi.
Hừ, bổn đặt trước móng heo quay của đầu bếp phủ tướng quân đấy, thèm ăn ở đây đâu!
Ta Lục La, hầm hầm bỏ khỏi Tạ phủ.
4.
Sinh thần Thái tử thật ra cần ta phải bận .
Tất cả đều do hoàng tẩu một tay lo liệu, ta chỉ quan mỗi chuyện ăn uống.
Khi ta mang lễ vật Đông , Tiêu Cảnh Thần liền nhào vào lòng ta, ép ra giọt nước mắt cá sấu: “Cô cô, người rốt cuộc cũng trở về rồi! Người xem con nè, bị Thái phó hành hạ gầy trơ xương! Cô cô nhất định phải báo thù con, làm điểm dỗ Thái phó ăn !”
“…”
Xét thấy hôm là sinh thần của nó, ta chỉ vò mặt nó một trận đã tay rồi mới buông ra.
Tiêu Cảnh Thần không được lợi từ ta, liền quay người nhào vào lòng “bè bạn hồ đồ” Trần Tử Di của nó.
Nếu ta biết sau đó Trần Tử Di xúi nó làm chuyện ngu ngốc , thì nhất quyết đã không hai tên ghé tai thì thầm mưu đồ cái là “một trăm cách biến Thái phó thành cữu phụ”.
Yến tiệc sinh thần không mời nhiều khách, chủ yếu là trọng thần gần gũi, xem như nửa buổi tiệc gia đình.
Hoàng vậy cố tình giữ Phó ở lại kinh thành .
Hắn len lén chỉ vào Phó , rồi ra sức nháy mắt với ta, như đang nói: Hôm định chuyện cả đời , được chứ?
Ta làm như không thấy, cúi đầu gẩy con cá chép chua ngọt đĩa.
Yến tiệc mới được nửa chừng, thấy hoàng cứ chỉ Phó lần, ta biết hắn có lẽ sắp mở miệng thật rồi.
là ta chậm rãi đứng dậy, xoa cái bụng tròn căng của mình, nói với hoàng : “Thần muội ăn no quá rồi, ra ngự hoa viên dạo một tiêu thực.”
Giữa ánh mắt thất vọng của hoàng , ta ung dung ra khỏi Đông .
Tại sao phải ý món ăn yến tiệc?
Dĩ nhiên là dọn hết món ta thích lên trước rồi.
Khách mời hôm không chỉ có Phó , công tử gia được hoàng vừa ý.
Xem ra hắn đã quyết làm ông mai rồi.
Lúc ta đang ngồi trên giả sơn ngự hoa viên ngắm trăng, Tiêu Cảnh Thần hớt hải chạy báo với ta rằng Tạ Chiêu trúng độc.
Ta: “…?”
Ta có một linh cảm rất xấu.
Tiêu Cảnh Thần lắp bắp kể hết ngọn ngành.
Trần Tử Di nói với nó, muốn Thái phó trở thành cữu phụ, đầu tiên là phải khiến hắn bày tỏ ý.
Nhưng với tính cách của Thái phó, đầu đã tắc rồi.
Trần Tử Di bảo: “Đừng lo, ta có thuốc , uống vào là nói thật hết. Ngươi nghĩ Thái phó có thích cô cô không?”
Tiêu Cảnh Thần gật đầu.
Sau đó Trần Tử Di đưa thuốc nó, nó liền sai người bí mật bỏ vào rượu của Thái phó.
Tiêu Cảnh Thần nói với ta: “Cô cô, giờ Thái phó ở điện bên, phản ứng có không đúng, hình như bị trúng độc rồi! Trần Tử Di nói đó là tác dụng phụ, bảo người biết giải độc chính là cô cô… khi nào cô cô học y thuật vậy?”
Trước mắt ta tối sầm, suýt ngã khỏi giả sơn.
Ta không ngờ lại có đứa nhỏ hoàng tộc ngây thơ vậy.
đôi mắt long lanh vô tội của nó, lòng ta như bị ai đâm một nhát.
“Cảnh Thần, là phụ hoàng và cô cô đã bảo vệ ngươi quá tốt rồi…”
Tiêu Cảnh Thần càng mờ mịt.
Ta lại nói: “Ngươi nói với Trần Tử Di, tối cứ chuẩn bị bữa cơm đoạn đầu .”
Nói xong, ta vén váy chạy thẳng điện bên.
Nếu người khác thấy Tạ Chiêu trúng xuân dược thành ra nào, thì không cứu vãn nổi rồi!
Điện bên không người canh giữ, đẩy cửa vào chỉ thấy cây nến đỏ lắc lư, ánh sáng yếu ớt, không rõ toàn cảnh điện.
Ta rón rén như kẻ trộm, khẽ : “Thái phó? Người có ở đây không? Thái phó? Tạ Chiêu? Tạ Chiêu…”
Cửa sau lưng “rầm” một tiếng bị đóng sập, một bóng đen lướt qua, khi ta hoàn hồn lại thì đã bị hắn ép lên cánh cửa.
“Công chúa? Sao người lại đây?”
Giọng nói vốn lạnh nhạt của Tạ Chiêu giờ trầm khàn, hắn hơi híp mắt, tiến lại gần ta, hơi thở nóng hổi phả lên mặt, khiến thân đang căng cứng vì đề phòng cũng bất giác thả lỏng.
Gần… quá gần rồi.
Ta cảm thấy đầu mình hơi choáng, chằm chằm đôi môi mỏng kia mấp máy, suýt đã nhào hôn một cái.
“Ngươi… ngươi không sao chứ?”
“Thần không sao.”
Tạ Chiêu lùi về sau hai .
“Chỉ là uống hơi nhiều rượu, có say rồi. Công chúa mau trở về, nam nữ đơn độc chung phòng, nếu bị người khác thấy thì không ổn.”
Dưới ánh nến chập chờn, ta mới thấy rõ gương mặt hắn lúc .
Nước da trắng như ngọc ửng đỏ một cách lạ thường, ngay cả đuôi mắt cũng mang sắc đỏ diễm lệ.
Dung nhan khác hẳn với vẻ nghiêm trang thường ngày, khiến người ta không dời mắt nổi.
Hắn nói chậm rãi, rõ là đang gồng mình đè nén, như một dây căng hết cỡ sắp bật tung.
Ta rất bội phục hắn, rồi vẫn giữ được tỉnh táo.
“Ta biết ngươi bị hạ dược.”
Ta cúi đầu, lí nhí nói: “Là tên khốn Trần Tử Di gạt Thái tử ra tay với ngươi. Ngươi đừng giận, ta nhất định xử lý bọn họ. Hiện tại… ta có giúp không?”
Tạ Chiêu lặng thinh một lát, xoay người vào điện, chân loạng choạng như sắp ngã.
“Điều công chúa có giúp thần, chính là mau chóng rời khỏi nơi .”
Ta sốt ruột, theo hắn từng : “Hay ta ngự y? Hoặc kêu người mang nước lạnh ? Thật sự không được thì ta cũng có …”
Tạ Chiêu bỗng dừng lại, ta không kịp hãm phanh, đâm sầm vào lưng hắn, xoa trán, nghiến răng lập lại: “Ta cũng có …”
Tạ Chiêu đột nhiên quay người, ôm chầm lấy ta, cánh tay siết chặt từng , như muốn hòa ta vào xương tủy của hắn.
Ta mặc hắn ôm, như trúng tà vòng tay ôm eo hắn, vỗ nhẹ lưng an ủi.
Hắn khẽ thì thầm: “Niệm Niệm, ta thích nàng…”
Một tiếng sét giữa trời quang.
Ta là công chúa Lạc An, nhũ danh Tiêu Nguyệt.
Người thân thích mới ta là A Nguyệt, từ nhỏ lớn chưa từng được là “Niệm Niệm”.