Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
                            https://s.shopee.vn/6Ac6trI8Mu

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Hắn cúi đầu áp sát, hơi thở nóng bỏng phả ta, môi mỏng khẽ hé: “Niệm Niệm…”
Không khí lập tức sụp đổ.
Ta lạnh , nghiêng đầu sang một : “Thái phó toàn thân nồng nặc mùi rượu, cung không thích. Thái phó nên sang giường phụ ngủ đi.”
Tạ Chiêu sững lại.
Hắn chầm chậm buông ta ra, chống tay giường, nhìn ta chăm chú.
Trầm mặc hồi lâu, hắn xoay người xuống giường, quay lưng lại mặc áo khoác.
Giọng nói trầm khàn, nghe không rõ cảm xúc: “Không làm phiền giấc mộng của công chúa. Thần sang thư phòng ngủ.”
Hoàng huynh lễ cưới mà cho Tạ Chiêu ba ngày nghỉ.
Sáng sau, hắn dậy đi thượng triều.
Sau khi hạ triều liền chạy đến Đông cung dạy dỗ Thái tử.
Tiêu Thần đến nỗi ôm đầu chạy thẳng đến phủ công chúa khóc lóc với ta: “Cô cô, Thái phó nay đáng … hu hu…”
Khi đó ta ngồi trong hoa viên cho cá ăn, nghe kể lể một tràng nào là sắc Thái phó đáng , yêu cầu biến thái, bài vở phê bình không còn chỗ chê.
Ta không cảm xúc rải hết mồi cá trong tay xuống hồ, phủi tay, thản nhiên nói: “Ai bảo ngươi qua chuốc hắn nhiều rượu như vậy? Ta ghét mùi rượu, đuổi hắn sang thư phòng ngủ.”
Tiêu Thần nghẹn lại.
ngẩng đầu khỏi ta, hai hàng mi cong còn đọng vài giọt nước mắt, lẩm bẩm: “Chả trách Trần Tử Di bảo, nam nhân nghẹn khuất không thể chọc…”
“…”
Trần! Tử! Di!
Ta lập tức nổi gân xanh đầy trán, hận không thể móc tim hắn ném cho cá ăn.
Ta siết chặt nắm đấm, nghiến răng nói: “Ta cấm Trần Tử Di đến tìm ngươi rồi ? Hắn là chết hả?”
Tiêu Thần hoảng hốt: “Cô cô đừng giận, là cô gọi hắn đến Đông cung cứu viện! Không hắn tự tìm đến đâu! Nếu không nhờ hắn kéo Thái phó đi, cô cũng trốn không khỏi cung đâu… hu hu…”
“Giờ hắn ở đâu?”
“Hắn… hình như dắt Thái phó đến Túy Phong Các rồi.”
“Tốt lắm.”
Ta đặt Tiêu Thần xuống, dịu dàng cười với : “Xem nay ta có xé xác hắn ra làm tám mảnh không?!”
Tiêu Thần run rẩy, lùi lại hai bước, kéo tay cận vệ: “Chúng ta về cung thôi… Cô cô cũng đáng rồi…”
Ta hùng hổ lao đến Túy Phong Các, hỏi thăm được gian phòng Trần Tử Di đặt.
định đẩy cửa xông nghe thấy tiếng đàn cổ cầm ngân nga trong.
Là Chung Niệm Niệm.
Tay ta dừng lại cách cửa ba tấc, thoáng có lui bước.
Lại nghe tiếng Trần Tử Di vang trong.
“Tạ huynh uống ít thôi, uống nhiều là lại phu nhân không cho về phòng đó.”
Tạ Chiêu lạnh nhạt đáp một tiếng: “Im miệng.”
Trần Tử Di cười khẩy: “Ta không hiểu nổi. Ngươi với phu nhân rõ ràng tâm đầu hợp, chỉ một trận giận dỗi mà đến mức này?”
Ai tâm đầu hợp với ai?
Ai giận dỗi ai?
Tạ Chiêu trầm giọng: “Không giận dỗi. … trong có người khác.”
Nói nhảm, rõ ràng là ngươi có người…
Trần Tử Di bật lại: “Nói vớ vẩn! Ta thấy ánh mắt mỗi khi nhìn ngươi như dính chặt không rời, làm gì có ai khác!”
Trần Tử Di, một ngày không xa cung nhất định sẽ khâu miệng ngươi lại.
Tạ Chiêu: “ thích Phó Minh.”
“Ai thích Phó Minh chứ?! Tạ Chiêu đầu gỗ nhà ngươi!”
…Ta lại đẩy cửa rồi đứng giữa phòng rồi?
Ba cặp mắt đồng loạt nhìn về phía ta, không khí lập tức đông cứng.
Người đầu tiên phản ứng là Chung Niệm Niệm.
khom người ôm đàn hành lễ, rồi rất biết điều mà lặng lẽ lui ra.
Tạ Chiêu đứng dậy bước về phía ta: “Công chúa lại tới đây?”
Ta nhìn thấy hắn liền nhớ đến chuyện hắn tối qua lại gọi ta là “Niệm Niệm”, lửa giận bùng : “Người của ngươi ta dọa chạy rồi đó, không mau đuổi theo đi?”
Tạ Chiêu hiếm khi lộ vẻ bối rối: “Công chúa nói gì vậy?”
Ta: “……?”
Ta lại có một dự cảm không lành.
7.
Gian phòng vốn yên tĩnh bỗng vang một tràng cười lanh lảnh, dội vang đến mức mãi không dừng được.
Ta giơ chân đá ngã Trần Tử Di ôm bụng cười đến lăn lộn: “Ngươi ồn chết được! Có tin cung khâu miệng ngươi lại không?!”
Trần Tử Di ngã lăn trên đất, tay chỉ ta, cố nhịn nhưng lại không nhịn nổi, thế là dứt khoát nằm đó mà lăn, mà cười.
Tạ Chiêu giơ tay xoa trán, tiện tay ném hắn ra ngoài.
Ta thấy thế, cũng nhân cơ hội chuồn đi, ai ngờ lại Tạ Chiêu túm lấy cánh tay kéo trong phòng, còn chốt cả then cửa lại.
“Ta… Tạ Chiêu, ngươi to gan! Ngươi làm gì cung?!”
Ta dán lưng cửa, miệng ra vẻ hung hăng, nhưng trong chỉ tìm lỗ chui xuống đất.
Mất chết đi được!
Tạ Chiêu trong mắt đượm cười, lấy từ ngực áo ra một chiếc túi nhỏ xấu xí kinh người, giơ trước ta, khóe môi cong lộ rõ tâm tình tốt: “Niệm niệm bất vong, tất hữu hồi hưởng?”
“Ngươi im miệng!”
Ta chỉ thấy mình sắp bốc cháy đến nơi, nhào tới giật lấy cái túi: “ cung lúc đó còn nhỏ, không hiểu chuyện! Không cho cười!”
trình hiểu lầm được hóa giải luôn mang theo mùi… cẩu huyết và dở khóc dở cười.
Năm ấy ta chiếc túi kia sự xấu.
Lưu ma ma đề nghị để bà một cái lớn hơn, nhét cái của ta trong.
Ta cũng nghĩ, dù Tạ Chiêu cũng sẽ không thấy cái trong, bèn hí hửng thêm một câu mà biết học từ đâu ra…
“Niệm niệm bất vong, tất hữu hồi hưởng”.
Ban đầu ta tưởng mình chỉ viết xấu như gà bới.
Về sau mới phát hiện ta chữ cũng không khá hơn.
được hai chữ “念” liền buông kim, cảm thấy đời người còn dài, quay đầu là bờ.
Sau đó ta đưa túi cho Tạ Chiêu, hắn ngạc nhiên không cái túi đẹp, mà … hắn nghe đồn về trình thùa dở tệ của ta.
Hắn đoán cái túi chắc không ta làm, nhưng lại thấy tay ta chi chít dấu kim châm.
Thế là về nhà, hắn tháo lớp ngoài ra xem thử.
trong lòi ra cái túi nhỏ đáng ấy, cùng với hai chữ “念” như chó giẫm qua.
…
Rồi Tạ Chiêu cho rằng nhũ danh của ta là “Niệm Niệm”.
Nói đi cũng vô lý, nói lại càng… không cãi được!
Việc hắn không mang túi mình cũng có lý… quả … khó coi.
Ta giật mắng: “Ngươi còn giấu trong người làm gì?!”
Tạ Chiêu giơ tay cao khỏi tầm với của ta: “Thần không mang hàng ngày đâu. Lúc làm rơi, hoặc thay áo quên mang theo, để ở nhà. qua nay đúng lúc… thần đem theo.”
Ta nghẹn lời.
Tạ Chiêu vòng tay ôm eo ta, kéo ta sát , cúi đầu khẽ cười tai: “Hóa ra bao lâu nay công chúa đều ghen với chính mình? Nếu đêm yến sinh thần Thái tử đó, công chúa chịu khó xem kỹ áo thần cởi ra, sẽ thấy thần có mang .”
Ta xấu hổ đến phát điên, đẩy hắn ra, chỉ tay nói: “Vậy còn ngươi! Ngươi không cũng ăn dấm chua của Phó Minh đó thôi?!”
Tạ Chiêu nhìn ta: “Công chúa, ban đầu rõ ràng là người có với thần, về sau lại lạnh nhạt? Người lạnh nhạt thôi còn đỡ, nhưng Phó tiểu tướng quân về kinh, người liền chuyển tới phủ tướng quân ở… Như vậy giống… đổi .”
Ta lặng người, lẩm bẩm: “Ta… ta không làm lỡ tiền đồ của ngươi…”
Tạ Chiêu thở dài, lại kéo ta : “Hiện nay Đại Tề quốc thái dân an, nhân tài đầy dẫy. Thiếu thần cũng . Nhưng công chúa, người chưa từng hỏi thần sự gì.”
Ta ủ rũ nói: “Thực ra ta vẫn nghĩ mãi…”
“Ừm? Nghĩ gì?”
“Ngươi thích ta… là cái gì? Theo lý mà nói, người như ngươi, lại để mắt tới một công chúa… dốt lại có bản lĩnh gì.”
Tạ Chiêu khẽ cười: “Có thể là lúc công chúa giương cung bắn hạ bồ câu của thần, dáng vẻ phóng khoáng. Cũng có thể là lúc công chúa áy náy ăn uống ngon lành trong ngự thiện phòng, mức đáng yêu. Tóm lại, thần nhận túi thơm do công chúa tự tay , là nhận lấy tâm của người. Chỉ tiếc, công chúa lại hiểu điều đó.”
“Ta xin lỗi, Tạ Chiêu.”
“Không cần nói xin lỗi. Ít ra hiện tại, người là thê tử của thần.”
“Không …”
Ta dụi mũi ngực hắn, thào: “Là hai con bồ câu ấy nướng thơm đến vậy… Ta lại để lại cái đùi nào cho ngươi, xin lỗi…”
“…”
Ta lại nói: “Bù lại nhé, ta mời ngươi đi ăn giò heo nướng của đầu bếp phủ tướng quân được không?”
“… Cho nên công chúa thường xuyên chạy đến phủ tướng quân… chỉ giò heo?”
Ta áy náy: “Ngươi biết là được rồi, đừng nói với Phó Xuyên. ấy cứ tưởng ta nhớ ấy nên mới tới.”
Tạ Chiêu nhịn cười không nổi nữa, cúi đầu hôn ta.
“Coi như bồi thường đi, công chúa để thần quay lại phòng ngủ nhé?”
[HOÀN]