Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
bọn chúng từng bước áp sát, lúc nguy cấp, một bóng quen thuộc đột nhiên lao ra từ đầu hẻm, một kéo tôi ra lưng bảo vệ.
Là Thời Yến.
Anh không kịp nói một , đã xông ẩu đả với đám đó.
lúc giằng co, anh ném điện thoại mình cho tôi, giọng nói gấp gáp: “Báo cảnh sát!”
Tôi vừa cầm chắc điện thoại, chưa kịp bấm nút gọi, thì một tên đám rút ra một con d.a.o găm từ lòng, xông thẳng về phía tôi.
Mũi d.a.o sáng lạnh lẽo, khi nó cách tôi vài mét, Thời Yến đang ẩu đả với bỗng quay phắt lại.
Anh gần như theo phản xạ lao tới dùng lưng che chắn cho tôi.
Một “phập” trầm đục, d.a.o găm đ.â.m mạnh bên hông anh.
Nước sinh lý đột ngột tuôn rơi không báo trước, khi m.á.u thấm ra từ áo anh, thậm chí tôi quên cả thở.
Thời Yến tựa tôi, hơi thở dần trở nên dồn dập, nhưng vẫn cố hết sức nâng , ngón nhẹ nhàng lau nước trên má tôi.
“Đừng sợ. Tôi mạng lớn, không c.h.ế.t được đâu.”
Cho đến khi anh được đặt cáng và đưa xe cứu thương, tôi vẫn tất cả giống như một giấc mơ.
May mắn là vết thương không quá sâu.
khi cầm m.á.u và khâu vết thương kịp thời, Thời Yến được chuyển phòng bệnh thường.
đó, tôi nhanh chóng liên lạc với gia đình anh.
Bố mẹ anh vội vã từ nơi khác đến, cùng .
Ngoài hành lang bệnh viện, cô ta đỏ hoe gầm với tôi:;”Nếu không phải vì cô, Thời Yến đâu bị thương nặng như vậy!”
Tôi ngước nhìn cô ta: “Đây là bệnh viện, làm ơn nhỏ một chút. Hơn nữa, tôi không hề yêu cầu anh ấy đến cứu tôi.”
sững sờ, trông càng giống như không thể tin được: “Sao cô thể m.á.u lạnh đến thế?”
Như nghĩ ra điều gì đó, cô ta cười lạnh một : “À, cô vẫn ghi hận xưa cô nguy hiểm mà anh ấy không đến cứu cô đúng không?”
Cô ta nói với vẻ mặt vô : “Lúc đó, là tôi đã cho số điện thoại cô danh sách chặn, nên Thời Yến mới không nhận được cuộc gọi cầu cứu cô. đó, anh ấy xem xong đoạn camera giám sát cô bị bắt nạt, đã trực tiếp tìm đến Mã Hạng Thiên, nếu không phải cảnh sát đến kịp thời, anh ấy suýt nữa đã lỡ đ.á.n.h c.h.ế.t hắn ta hôm đó…”
Tôi bình tĩnh ngắt cô ta: “Cô không cần nói điều với tôi. tôi đã quên hết rồi. Vì đã cô bạn gái là cô ở đây rồi, vậy tôi xin phép trước.”
sững một chút, vẻ như không ngờ tôi lại bình tĩnh đến vậy, biểu trên mặt cô ta lập tức trở nên phức tạp.
Tôi bước đến cửa, cô ta đột nhiên lạnh nhạt từ phía tôi: “Tôi và anh ấy đã chia được một rồi.”
Bước chân tôi khựng lại.
Cô ta cười khổ một , tự mình nói tiếp: “ khi cô đó, anh ấy là đề nghị chia . Thật ra ngay từ khi về nước, tôi đã nhận được anh ấy đối với cô hoàn toàn không giống như anh ấy giải thích với tôi rằng chỉ là quan hệ bạn giường.”
Cô ta nhún vai: “ lẽ lúc đó chính anh ấy cũng không nhận ra mình đã thích cô.”
Không khí im lặng chốc lát, đó cô ta tiếp tục: “Ôn Hi, đó, tôi xin lỗi. Tôi không biết, lúc đó cô thực sự đã nguy hiểm…”
Trước khi rời đã đưa cho tôi một phong bì dày cộp.
Bên khoảng hơn mươi tấm vé máy bay.
Mỗi tấm vé đều hành trình từ Kinh Bắc đến Giang Thành.
Là Thời Yến mua.
“Một nay, hầu như tháng nào anh ấy cũng đều đặn đến Giang Thành lần, chỉ để nhìn cô từ xa. Mấy bạn anh ấy đều khuyên anh ấy rằng, nếu thực sự không buông bỏ được thì cứ trực tiếp tìm cô , nhưng anh ấy lại khóc lóc nói rằng mình không tư cách để xuất hiện trước mặt cô nữa…”
“Tôi nói cho cô biết điều không phải để khuyên cô tha thứ cho anh ấy, mà là để chứng minh bản thân tôi cũng đã buông bỏ rồi.”
khi Thời Yến tỉnh lại, anh nhìn tôi đang ngồi bên cạnh giường bệnh.
Khi bốn chạm nhau, vành anh đỏ hoe, khi cất , giọng nói khàn khàn đến lạ.
“Ôn Hi… Tôi cứ nghĩ cả đời sẽ không bao giờ lại nữa.”
Tôi đặt xấp vé máy bay đó bàn bên cạnh: “Không phải anh đã rất nhiều lần rồi sao?”
Thời Yến lặng lẽ thu lại ánh , như một đứa trẻ phạm lỗi: “ đều biết cả rồi.”
“Tôi không hề nghĩ sẽ làm phiền , tôi chỉ là muốn…”
Tôi nhẹ nhàng cắt ngang anh: “ Thời Yến, đó không quan trọng nữa. Quan trọng là giữa chúng ta đã sang một trang mới rồi.”
Vành anh lại đỏ , gương mặt tái nhợt không một chút huyết sắc.
“Tôi biết. Ngày nghỉ việc, tôi đã biết giữa chúng ta không khả năng nào nữa.”
Anh quay đầu nhìn tôi: “Ôn Hi, tôi rất xin lỗi về thăng chức đó. Tôi biết giác nỗ lực bấy lâu, cuối cùng lại bị phủ nhận, thật sự không dễ chịu chút nào.”
tôi đang gọt vỏ trái cây khẽ khựng lại.
Thật hiếm . Một Thời Yến luôn đứng trên đỉnh tháp, quen ra lệnh, vậy mà lại nói ra từ “xin lỗi” với tôi.
Nếu Ôn Hi tuổi mươi ba biết được chắc chắn sẽ không thể tin nổi.
“Cho dù tin hay không, nhưng trước khi tôi để chiếm vị trí thăng chức , tôi đã kế hoạch chuyển công tác cho rồi, tôi biết với tài năng thì ở Phòng Kế hoạch không thể phát huy hết toàn bộ thực lực…”