Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
                            https://s.shopee.vn/9AFiTBtlQW

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
10
Ta tạm thời lại trong tiểu viện này.
Trương nội giám đến giờ quen miệng, vừa mở miệng đã gọi ta là “Sở đại nhân”, rồi sực nhớ ta nay đã không còn là Sở Tiêu, lại vội vàng sửa lời: “Trang cô nương, xem trí nhớ nô tài này kém quá.”
Dạo này ta và Lý Doãn Chiêm cãi nhau liên miên, tâm trạng nặng nề, ngay cả đứa bé trong bụng cũng thường xuyên quấy khóc không yên.
Trương nội giám lo lắng đến nhăn cả mặt, chẳng biết nghĩ sao, lại lén gọi Hoàng đến.
Hắn đến trong bộ dạng phong trần mệt mỏi, dường như việc trong triều còn xử xong đã vội quay .
Vừa bước vào, thấy mâm cơm nguội ngắt, hắn nhíu mày, song không ai để ý, đành tự tay dọn, rồi ôn tồn hỏi: “Vậy muốn ăn ? Ta bảo người làm ngay.”
Ta hắn, trong lòng đã chẳng còn chút kiên nhẫn: “ suốt ngày kè kè bên ta làm ? là Hoàng , chẳng lẽ định ta cả đời?”
Hắn muốn đưa ta , muốn đón cả đứa trẻ, còn ta – chẳng muốn bị một đứa trẻ ràng buộc.
Cuộc cãi vã này kéo dài hơn nửa tháng, có kết quả.
Lý Doãn Chiêm mỗi ngày nhẫn nhịn, đúng là biết chịu đựng .
Hắn cụp , suy nghĩ lâu rồi hỏi chậm rãi: “ không muốn làm Sở Tiêu, không muốn có quan hệ với ta, là vì gánh nặng trên vai trẫm – hay là vì trẫm, vốn chán ghét?”
Ta sững người.
Câu hỏi này, ta nghĩ tới.
Thanh niên ngồi bên cửa sổ, bóng nắng lấp loáng chiếu lên gương mặt hắn.
Hắn cứ ta như vậy, kiên định ôn hòa, dường như muốn ép ta một câu trả lời hắn trông đợi.
Ta suýt bật chữ “”, đến môi lại chẳng nổi.
Bất giác, ta hiểu .
Không .
Người này – thân phận tôn quý, chí cao vô thượng, muốn dễ như trở bàn tay.
hắn cưỡng ép ta, dùng quyền uy buộc ta thuận .
Hắn ngồi đó, bằng tư thái bình đẳng, chờ ta câu trả lời – cho dù câu ấy khiến hắn đau lòng, hắn có thể điềm nhiên chấp nhận.
Chúng ta vốn trên cùng một bàn cờ.
Từ rất lâu rồi, hắn đã tình nguyện ngửa bài trước ta.
Ta khẽ nhắm , khẽ thở dài, bất lực đáp: “Không, ta không ghét .”
Ánh Lý Doãn Chiêm sáng dần, như có ánh sao len vào đáy .
Ta không muốn tiếp tục giằng co nữa, trong khoảnh khắc ấy, ta đã nghĩ xong.
thành đối với ta chẳng nơi tốt đẹp .
Vì ân nghĩa nhà họ Sở, ta đã dốc hết sức, đến nay coi như trả xong.
Đứa trẻ này có quyền lựa chọn tương lai của nó – Lý Doãn Chiêm, có lẽ là tốt nhất.
Mai , khi lớn khôn, nó sẽ có quyền chọn con riêng.
Cũng như ta – ta cũng có quyền lựa chọn của chính mình.
Đứa trẻ có thể hắn, còn ta, sẽ không.
11
Chúng ta bàn bạc kỹ, quyết định cùng trở .
Đợi đứa trẻ chào đời, ta sẽ rời khỏi nơi ấy.
Lý Doãn Chiêm đồng ý.
Khi chúng ta đến , trời vừa vào hạ.
Dù cố giấu kín không thoát được tai của Phó .
Ông nghiêm mặt, từ chối đề nghị của Hoàng muốn cho ta trong cung, lẳng lặng đưa ta cùng hành lý phủ Phó gia.
Sư nương là người vô cùng hiền hậu, chăm sóc ta chu đáo.
Hai ông bà không con, coi ta như nữ nhi ruột.
Mỗi khi ta mất ngủ, sư nương lại tìm hương liệu an thần, tỉ mỉ chuẩn bị bữa ăn, chén cháo, ép ta ăn đến mũm mĩm hơn cả trước.
Lý Doãn Chiêm thì lén đến thăm.
Phó xưa nay kính trọng Hoàng , từ khi ta quay lại, ông hắn là không vừa .
Ông càu nhàu với ta: “Bệ hạ chẳng bậc quân tử , ta thấy hắn chỉ là một thằng nhóc bướng bỉnh.”
“Nếu đứa trẻ mang tính hắn, này e khó dạy dỗ.”
Sư nương đưa ông một miếng bánh, lườm: “Thôi ông im , Hoàng lại chẳng con rể ông, chọn với chả lựa.”
Ta cười đến gập cả bụng.
Những ngày Phó gia, ta mới biết thế nào là “vô sự nhất thân khinh”.
Không còn ai chỉ trỏ, không còn lo sợ bị bại lộ.
Gánh nặng buông xuống, ngay cả thành cũng trở nên đáng yêu hơn.
Đứa trẻ đời trong một đêm mưa gió.
Nhăn nheo, đỏ hỏn – là một bé trai.
Ta ngắm kỹ, sư nương cẩn thận bế lên rồi bật cười: “Giống con như khuôn đúc! Không biết lớn lên có còn giống thế này không.”
Phó cúi xuống , liền bị đứa bé túm râu kéo mạnh.
Ông nhăn nhó, song không quên lẩm bẩm: “Chỉ nghĩ đến chuyện đứa nhỏ này cung, lòng ta đã không nỡ rồi.”
Lời vừa dứt, căn phòng chợt lặng.
Sư nương ta, ta cúi xuống, khẽ vuốt má con.
không nỡ – là .
cả ta và đứa nhỏ con của mình
Ta luyến tiếc, song sẽ không quay đầu.
Lý Doãn Chiêm vội vã đến trong cơn mưa tầm tã.
Hắn luống cuống ôm đứa trẻ lời sư nương chỉ dạy, toàn thân cứng đờ, sợ đến nỗi không dám thở mạnh.
Hắn hỏi ta, muốn đặt tên con là .
Ta giao quyền ấy cho Phó – người cả đời không con không cháu, ta như nửa nữ nhi của ông, nay không thể phụng dưỡng, chỉ mong ông đặt cho con ta một cái tên như gửi gắm.
Phó trầm ngâm lâu rồi : “Vậy gọi là Thừa Chiêu .”
“Chiêu – là ánh sáng của ngày mới, đêm dài tăm tối.”
họ phụ thân, đặt tên Lý Thừa Chiêu.
Ta khẽ xoa gò má con, lòng mềm nhũn lại: “Chiêu Chiêu, nghe hay.”
“Chiêu”, nghĩa là ánh sáng.
Một chữ, xóa bóng tối của “Tiêu” nào.
12
Ta lại trở Trấn Giang.
Nơi đây ngày nối ngày bình lặng trôi, tin tức từ thành đến luôn chậm trễ.
thứ ta đây, Phó cáo lão hồi hương, mang sư nương cùng, ngay sát vách nhà ta.
Mỗi sớm, ta nghe tiếng sư nương kéo tai ông, bắt ông ngoài dạo.
Hai người già, ân ái lắm lời, suốt ngày cãi nhau chí chóe.
Lý Doãn Chiêm cũng giữ lời hứa – không công khai tung tích của ta.
hễ rảnh rỗi, hắn lại dẫn Chiêu Chiêu đến thăm.
Trẻ con lớn nhanh, lần đầu tới mới cao đến gối ta, lần đã đến ngang eo.
Càng lớn càng giống ta.
Có lần, các lão thần thấy, liền xầm xì bàn tán.
Chiêu Chiêu trông quá giống ta – khiến người ta khó không nghi ngờ.
Dù bề ngoài không ai dám , ai nấy hiểu.
Một vị Hoàng , hậu cung trống vắng, bỗng xuất hiện một tiểu hoàng tử, thân thế mập mờ, dung mạo lại giống hệt vị ngự sử xưa hắn trọng dụng – sao không đáng ngờ?
Tin đồn lan hai ngày, rồi lặng .
Tiểu thái tử và Hoàng im lặng, người hiểu chuyện cũng chẳng dám bàn thêm.
Lý Thừa Chiêu lớn nhanh, tháng cũng trôi nhanh.
Hắn chọn con của mình, bước đứng vững nơi triều .
Nhiều , vững vàng tiếp nhận giang sơn từ tay phụ hoàng.
Thầy và sư nương lần lượt qua đời.
Không lâu , Lý Doãn Chiêm cũng chuyển đến gần đây.
Lý Thừa Chiêu cũng thường tìm cớ ghé lại.
Thị trấn nhỏ ngày nào lại một lần nữa náo nhiệt, ấm áp như thuở đầu.
(Hết)