Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruFF5OR
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tốt lắm… ta lạnh buốt.
Toàn bộ y phục của ta đều do Đại phu nhân đích thân sắp đặt, nay đã mặc suốt bao năm.
Không ngờ Đại phu nhân và Tô Cẩm Thi vì đoạt Phượng mệnh của ta dồn hết cơ.
“Tiểu Hắc, lại đây.”
Ta gọi con ch.ó nhỏ ngồi trước cửa, đem y phục ướm thử lên nó.
“Ảnh Nguyệt, ngươi xem, y phục Tiểu Hắc mặc có không?”
Ảnh Nguyệt bắt gặp ánh mắt ta, lập tức mỉm cười hiểu ý.
“… Liễu nhi… để ta… may cho ngươi… một bộ.”
9
Tô Cẩm Thi thực tin cậy Đại phu nhân, chẳng từng để ý y phục ta mặc, cho nên khi ta thay sang quần áo của riêng mình, nàng không hề sinh nghi.
Nàng tự cho rằng đã kê cao gối ngủ, toàn toàn ý hướng Thái tử, ngày ngày chỉ nghĩ cách sớm gặp gỡ, để phô bày sở trường, lộ vẻ phong hoa.
Nàng tin chắc rằng, chỉ cần có được mệnh cách của ta, ắt sẽ Thái tử nhất kiến chung tình.
tốt của nàng, ta đương giúp nàng toại nguyện.
Ta vẽ dung mạo Thái tử lên giấy, bỏ vào phong thư, dùng bồ câu đưa tay Phù Nhi, sai nàng tửu phường tìm ám thất mua một chiếc nhân bì mô phỏng đến mức thật giả khó phân.
đó, ta chọn một thị vệ vóc dáng tương tự Thái tử, cho hắn mang chiếc nạ ấy. Nhiều phen, ta thấy Tô Cẩm Thi đỏ bừng, len bước phía một bụi rậm, rồi ở trong đó người kia hoan lạc quên cả đất trời.
Từ ấy, nàng càng như tin chắc điều gì, bước đi nhẹ bẫng.
Ta đứng , nhìn hết thảy biến hóa của nàng, trong chỉ thấy an ủi.
Kiếp trước, Tô Cẩm Thi tặng ta bao nhiêu “đại lễ”, kiếp ta tất hoàn lễ cho trọn.
Chẳng bao lâu, đến kỳ Khai Xuân yến năm năm một lần. Từ ma ma đặc biệt dặn chúng ta hết sức biểu hiện, thành bại chỉ trong một lần, chớ phụ kỳ vọng của bà.
Từ ma ma vốn người cũ trong , mắt nhìn người chẳng sai, tự nhận ra sự khác thường của Tô Cẩm Thi, mỗi buổi chầu sớm đều bóng gió khuyên nhủ đôi câu.
Mỗi lần nàng chỉ cười nhạt:
“Ta khuyên ma ma nên bớt nói mấy lời , kẻo tuổi đã cao lại tự rước họa vào thân.”
Từ ma ma nghe xong cứng lưỡi, chỉ lắc đầu.
Lại một đêm trăng bạc sao thưa, ta vũ khúc nơi sân. mải mê, chợt nghe bước , kế đó cổ đau nhói, dường như bị vật nhọn ném trúng.
Ngẩng lên, ta bắt gặp ánh mắt Tô Cẩm Thi chứa tia cười.
“Ngươi ném ta?”
Dưới ánh trăng, trong mắt ta ánh lên từng tia lãnh ý.
“ nói gì ta chẳng hiểu. Khi nãy ta thấy trên đất có viên đá, chắc mải múa, vô ý trật không hay.
À đúng rồi, đây son mẫu thân gửi cho ta, ta thấy mấy hôm nay vũ cực khổ, bản thân dùng không hết, đặc biệt ban thưởng .”
Nàng đưa cho ta chiếc tinh xảo bằng gỗ trầm hương, ta chỉ thấy chói mắt vô .
Xem ra mẫu tử họ thật coi ta như kẻ ngốc, trò hèn hạ trắng trợn đến vậy.
Ta mỉm cười, giả vờ như không gì, nhận lấy .
“Vậy… đa tạ tỷ tỷ.”
Một cơn gió thoảng qua, nhìn nét vui nơi khóe mày mắt nàng, ta vẫn thấy lạnh sống lưng.
Cả đời , nàng đã bị thứ son nhuốm đầy âm mưu thấm đẫm từ lâu.
10
Bị Tô Cẩm Thi quấy nhiễu, cổ ta đau âm ỉ, chẳng còn trí vũ.
Trở phòng, nhìn cổ rớm máu, động đậy một chút đau buốt.
Khai Xuân yến còn năm ngày nữa, rõ ràng Tô Cẩm Thi đã tính toán kỹ, muốn ta mất .
May thay ta đã liệu trước, cố ý lấy việc vũ làm bình phong, để nàng tưởng ta chỉ chuẩn bị điệu múa.
Nếu nàng ta còn ca hát, ắt sẽ tìm mọi cách phá hỏng giọng ta.
Ta định gọi Ảnh Nguyệt, lại thấy giường nàng trống không, chăn gối gấp gọn ghẽ.
Ta băng bó sơ rồi nằm nghỉ một lát.
Tính thời gian, hẳn nàng sắp trở .
Những ngày gần đây, yến tiệc cận kề, Ảnh Nguyệt vốn chẳng mặn , nàng nhiều lần nhờ ta che giấu, chạy ra cửa Đông gặp người trong .
Nguyên vị thị vệ kia lâm bệnh, chẳng thể tự đi mua thuốc, Ảnh Nguyệt lo lắng vô , đành tự mình chạy đi chăm sóc.
nghĩ, cửa bật mở, Ảnh Nguyệt đỏ hồng lao vào, thấy chỗ ta bị thương liền vội hỏi .
“Không sao cả, mau kể ta nghe vui của .”
“Liễu nhi… Lý lang… thật sự rất tốt…”
Nàng hân hoan kể từng nhỏ giữa mình và Lý thị vệ, còn nói chiếc túi hương, hắn vẫn mang bên người, chưa từng rời khỏi.
Không có do ta đa hay không, từ ngày nhập , tật nói lắp của Ảnh Nguyệt đã thuyên giảm nhiều.
Nàng tinh mắt trông thấy trong tay ta, ghen lẫy hỏi có ta kết giao tiểu thư khác không.
“Tô Cẩm Thi đưa, ta chẳng ưa.”
Ta thở dài, định đặt lên bàn, bỗng lóe lên một ý hay.
“Ảnh Nguyệt, ta còn cần giúp ta một việc.”
Ý niệm trong đầu ta, đã dần thành hình.
11
Ngày hôm , ta cố ý che bằng sa mỏng, tìm đến chỗ Từ ma ma xin nghỉ dài ngày, đối ngoài nói rằng lâm bệnh, không tiện ra ngoài.
Ảnh Nguyệt quả không phụ ta, đã khéo léo dàn xếp mấy nha hoàn, thái giám hay nhiều . Chẳng bao lâu, tin đồn ta bị hủy dung đã truyền khắp nơi trong , xôn xao rộn rã.
Người vui mừng nhất dĩ Tô Cẩm Thi, mỗi ngày đều ăn mặc diêm dúa, hễ gặp ai liền nói ta đã hủy dung, không còn mũi gặp người.
Ta lại ung dung nhàn hạ, đêm đến liền khu viện hẻo lánh trong , tiếp tục khúc ca ta đã chuẩn bị.
Hôm ấy, hát trong vườn như thường lệ, cất giọng, bỗng nghe sáo từ xa vọng lại.
sáo du dương uyển chuyển, tựa như thủy triều dâng trào dưới Ảnh Nguyệt, hòa hát của ta, trong âm có họa, trong họa ẩn luật.
Một khúc dứt, dư âm vẫn chưa tan.
“Tương tư vô tận, tương thủ vô kỳ… có thể hứa ngôn như vậy, hẳn kẻ hữu tình.”
lưng vang lên một giọng nói quen thuộc, thanh lãnh ôn nhu như trong ký ức.
Hơn nữa, giờ còn có thể tự do đi lại trong hoàng , ngoài Hoàng thượng thì chỉ có…
Thái tử điện hạ.
Ta giật mình, vội định xoay người rời đi.
“Cô nương dừng bước, có thể cho ta hỏi quý danh?”
Ta trấn định thần, phía không xa có thị vệ tuần tra, nếu bị bắt gặp, e khó biện bạch.
“Nếu hữu duyên, tự khắc tương phùng.”
“Nếu hữu duyên…”
thì thầm của Thái tử từ phía truyền .